Lệ Viên từ cửa thành chạy một mạch theo hướng Tây, vừa chạy một lúc liền mất đi bóng dáng của Ngô Thanh Tiêu, nàng cũng không tìm ả mà tiếp tục cưỡi ngựa phi về phía trước. Nhớ đến nụ cười đắc ý của cô ta, nàng chắc rằng ả nhất định đã có sẵn mục tiêu từ trước, bản tính quật cường không chịu thua thúc đẩy cô tiếp tục đi dù chẳng biết tìm ở hướng nào. Lần này không giống như những lần trước, nó có thể ảnh hưởng lớn đến tương lai của biểu huynh cho nên nàng càng không thể để Ngô Thanh Tiêu được hưởng vinh hạnh đó.
- Cọc, cọc,…hây da,…hí…í…i…
Đi một mạch thẳng về trước hai dặm, Lệ Viên thấp thoáng nghe được tiếng binh khí chạm nhau, cô kéo dây cương dừng ngựa lại. Giữ thế phân vân, cô rốt cuộc không biết là nên xen vào hay bỏ qua mà lo việc của biểu ca trước. Biểu ca trước giờ đều phàn nàn việc nàng thường xuyên xen vào chuyện bao đồng, mỗi lần đi chung ít nhiều anh ấy cũng liên lụy vào. Lần này nếu biểu ca biết được nàng lại vì chuyện bao đồng mà chậm trễ, nhất định thế nào anh ấy cũng giận.
Nhưng cái cảm giác bồn chồn không ngui để nàng không thể giục ngựa tiến về trước. Rốt cuộc không kìm lòng được, nàng tự nhủ chỉ đến nhìn xem, chỉ khi nguy hại mạng người hoặc gặp cảnh khi nam bá nữ thì mới quyết định xen vào. Khiển dây cương cho ngựa từ từ tiến lên ngọn đồi phía trước, tiến gần âm thanh giao đấu. Bất ngờ nhìn thấy một người tráng hán đội chiếc nón mũ vành đang quan sát cái gì đó rất chăm chú, nàng theo hướng nhìn của ông ta ngó qua, khung cảnh xung đột kịch liệt của hai bên đập vào mắt. Lệ Viên nhìn lại tráng hán, cảm giác như gặp người cùng tâm trạng, vừa gặp như đã quen thân, nàng xuống ngựa đến gần hỏi thăm.
- Lão huynh, xin mạo muội cho hỏi. Đằng trước là chuyện gì thế, hình như sắp có người gặp nguy tính mạng. Chuyện thật hư ra sao?
- Lớn hiếp bé, chuyện thường thấy ấy mà…khoan đã, bộ ta già lắm sao?
Lâm Khang đang chăm chú nhìn cuộc chiến, ngay cả có người đến gần hắn cũng không để ý, bất ngờ nghe hỏi nên thuận miệng trả lời, sau đó mới sực tỉnh quay đầu nhìn lại cô gái lạ mặt bất mãn hỏi.
- Không già, không già, tuổi muội lỡ miệng, nhân huynh đừng trách. Huynh ngồi đây không giúp chắc là người không biết võ công, vậy mà vẫn ngồi đây quan sát, hẳn phải là gan lớn hơn người. Xin quay lại câu hỏi ban đầu, hai bên đang giao chiến thì ai chính ai tà.
Gặp Lâm Khang quay người lại, Lệ Viên biết mình lỡ lời, khi nghe câu chất vấn của chàng liền lúng túng đáp lại. Cũng không hoàn toàn trách nàng, khi nhìn từ phía sau ai cũng cho rằng đó là một người dày dặn kinh nghiệm nhân sinh, thêm vào chiếc áo ngả màu cũ kỹ khiến người khác không tự chủ mà nghĩ như thế.
Lâm Khang lúc này mới nhìn kỹ cô gái. Gương mặt thanh tú với làn da trắng hồng, đôi chân mày mỏng cong uốn lượn ở phần cuối như một chiếc lá liễu, thoạt mình mềm mại lại pha vào chút phần sắc bén, sự duyên dáng thêm vào nét khỏe khoắn anh khí. Còn những chi tiết khác nữa nhưng Lâm Khang không nhìn nữa, bởi chàng biết chúng không bao giờ đẹp được hơn được so với người con gái ấy, một bóng hình luôn ẩn giấu trong tim chàng. Chàng được một ông lão truyền lại cho chiếc lò quý giá kia, hơn nữa còn học được một đôi mắt nhìn thấu lòng người, chàng nhìn thấy trong cô một tinh thần nghĩa hiệp đang sục sôi. Chàng quay lại nhìn đám người đang chiến đấu, nói từ tốn.
- Tai hạ đúng là không biết võ công, không muốn chết trước khi được cưới nương tử thì chỉ có thể ngồi đây xem mà thôi. Câu hỏi thứ hai của cô nương, thứ cho ta nói nhiều, trên đời này chính tà ai phân biệt rõ, ta chỉ cần biết mình nên giúp ai và mình muốn giúp ai. Theo ta quan sát nãy giờ, nhận thấy năm người huynh đệ đang rơi vào thế yếu có tinh thần hiệp nghĩa rất đáng quý, cô nương muốn can thiệp thì nên giúp họ.
- Cảm ơn nhân huynh chỉ bảo, tiểu nữ ghi nhớ, tình trạng của họ có vẻ đang gặp nguy khốn, tiểu nữ phải lập tức đến giúp ngay mới được.
Lệ Viên nghe lời nói của Lâm Khang làm sực tỉnh, chấp tay cúi người, con đường của cô bất ngờ trở nên sáng tỏa hơn nhiều, cô khâm phục bái sâu chàng một cái tạ ơn. Nhìn ra chiến đấu đang lúc gấp rút, nàng nói một tiếng rồi phi thân trực tiếp đi vào chiến đấu.
Vừa ra chiêu liền phát ra kình khí mạnh mẽ, đám người bị đẩy dạt ra xa. Thân thủ linh hoạt tránh né đòn vây công, hoành trường kiếm còn chưa rút võ quơ ngang, kéo theo một trận cuồng phong. Tiếp đó Lệ Viên ánh mắt nghiêm túc, tay phải giương kiếm phóng người tới trước, người kia chưa kịp phản ứng đã bị nàng thụt mạnh một kiếm vào bụng ngã lùi về sau.
Có Lệ Viên gia nhập, chiến trường ngay lập tức bị khuấy động, khí thế áp đảo ban đầu đã bị đổi chiều hướng về đám người ám toán mấy huynh đệ Hồ Binh. Gặp một cô gái không biết từ đâu xuất hiện, võ thuật cao siêu, đang sắp phá hỏng kế hoạch của mình, tên thủ lĩnh nheo mắt lại ánh mắt, như độc xà quan sát chiến cuộc nhưng vẫn chưa vội ra tay.
- Chậc, chậc,.. Lại thêm một vị giang hồ hiệp sĩ, nhất đáng khen lại là phận nữ lưu.
Cảm khái một câu, Lâm Khang đi lại bếp lò, bắt đầu nhóm lửa. Trong lúc chờ lửa lớn, chàng lấy ra vài miếng phôi kim loại ít ỏi còn lại, sắp xếp đâu vào đấy rồi nhìn tiếp ra cuộc chiến.
Lửa đã cháy đủ, Lâm Khang một tay cầm lên chiếc búa to, một tay cầm kẹp gắp lấy phôi sắt để vào lò. Chàng nhắm mắt hồi tưởng lại chiêu thức, cách thức chiến đấu và tính cách của Hồ Binh. Một ít phút sau, chàng lấy phôi đã nung đỏ từ lò ra, đôi mắt choàng mở ra bên trong như có gì đó đang lấp lánh. Chàng nhìn phôi sắt, tay phải cầm búa cơ bắp bỗng nhiên nở ra cuồn cuộn thể hiện rõ từng nét cơ rắn chắc, theo đó bắt đầu gõ mạnh đều đều từng búa xuống.
- Keng, …binh, keng,….
Quan sát được một lúc, người của hắn sắp cầm cự không nổi nữa, tên thủ lĩnh mới mở miệng nói.
- Cô nương, đây là ân oán cá nhân của chúng tôi, mong cô nương đừng xen vào.
- Ân oán cá nhân cũng được, cướp bóc cũng được, nhưng các ngươi lấy đông hiếp yếu nào phải bậc trượng phu võ lâm nên làm.
Gặp đám người lui xuống, Lệ Viên vắt kiếm sau lưng đứng trước năm người hiên ngang nói lý.
Đám người Hồ Binh thấy đám người này lui ra liền lấy cơ hội thở dốc, trên người ai cũng xuất hiện vài vết thương cắt qua quần áo để lộ ra máu thịt mơ hồ. Từ lúc cô gái xuất hiện trợ giúp, đám người bọn họ ai cũng vui mừng muốn tỏ lời cảm tạ nhưng phải cầm cự chiến đấu mà chẳng nói được lời nào. Nghe đến hai người đối thoại, bọn họ càng nể trọng thêm vị nữ hiệp vừa ứng cứu này, lại có chút lo âu, nhất là người được gọi là tam đệ, trong mắt hắn càng lúc càng bối rối bất an.
- Cô nương chắc cũng là người của danh gia hay môn phái lớn, mong rằng nên suy nghĩ thận trọng trước khi đưa ra quyết định. Tại hạ là Lâm Thiên Toàn, phái Hình Luyện- Hà Tây, mong cô nương suy xét lại quyết định vừa rồi.
Lâm Thiên Toàn bước lên phía trước, trên tay cầm một thanh trường kiếm, khí thế bỗng nhiên dâng cao, giương cặp mắt âm trầm nhìn về đám người kia.
- Chẳng cần biết ngươi thuộc môn phái nào, ta đây chẳng sợ, nhất là còn trên vùng đất Hiếu Hiển Vương này. Ta đây không phải muốn xen vào ân oán của ngươi, ta chính là muốn chỉnh đốn lại cách thức hành động của ngươi, lại còn là người của võ lâm chính phái.
Lê Viên gặp khí thế đối phương dâng cao, không hề lùi bước cùng khí thế đối phương va chạm, ngang nhiên cao giọng chính khí trả lời.
- Ha ha… Hay cho câu muốn chỉnh đốn lại ta, để tại hạ cho cô nương biết bộ mặt thật sự của đám người cô nương vừa cứu. Đến lúc đó để tại hạ còn được mở mang tầm mắt, xem khuôn mặt bị lừa bởi người mình tin tưởng sẽ như thế nào. Đắc tội, người…lên.
Lâm Thiên Toàn sảng khoái cười to, sau đó cho người bao vây lấy Lệ Viên còn hắn thì hướng đến năm huynh đệ sắp hơi tàn lực kiệt lướt đến.
Hồ Binh thấy hắn bước lại liền đứng ra ngăn phía trước, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì như có một tia gì đó lóe lên. Tiếp đó cơ thể anh liền bất động đứng yên, vài sợi tóc trước người bỗng nhiên rơi xuống, đôi mắt anh ta trợn to rung động.
- Phập,…phụt…A…
Thanh kiếm chắn trước người đột nhiên đứt ra làm hai, một tia máu phún ra từ bờ vai của Hồ Binh, nhanh đến nổi anh chưa nhìn rõ là gì thì đã sắp mất mạng. Cũng may vết thương không trúng chỗ hiểm, nhưng anh không thể quên được cái cảm giác sợ hãi tột cùng vừa rồi.
- Đại ca, huynh có sao không?
Lão tam phản ứng nhanh nhất, cậu chạy đến đỡ lấy Hồ Binh đang ngã xuống, vừa la vừa cầm máu lại.
- Hắn rất mạnh,…Các đệ …Mau chạy đi…
Hồ Binh hơi thở rối loạn, mặc cho sự sợ hãi chiếm ngự anh vẫn cố lên tiếng bảo đám người chạy đi.
Nhìn thấy đại ca như thế, Lão tam ánh mắt ươn ướt, lòng trở nên kiên định pha vào sự quyết liệt hơn. Cậu đứng dậy nhìn kẻ địch đang đến, cậu biết lần này có trốn cũng không tránh được nữa.
Lâm Thiên Toàn gặp ánh mắt quyết liệt của lão tam, trong con mắt thù hận của hắn càng dày đặc, chân vẫn bước nhịp nhàng về phía trước. Thêm vào là tay phải cầm kiếm bất chợt vung lên lần nữa, một luồng khí bắn ra như một tia sáng mỏng nhanh chóng cắt tiến về phía trước.