Nhân vật chính của chúng ta ,Diệp phàm là một kẻ ăn không ngồi rồi mặc dù đã 25 tuổi và tốt nghiệp đại học nhưng hắn vẫn lâm vào cảnh vô công rỗi nghề.
Hôm nay vẫn như mọi hôm ,hắn hăng hái đến chỗ tiếp thị việc làm để tìm việc nhưng cuối cùng vẫn chẳng có công việc phù hợp đành quay trở về .Diệp phàm thất tha thất thiểu cất bước trên đường trong đầu tràn đầy lo lắng suy tư .Khi đi ngang qua khu chợ gần nhà đột nhiên có một âm thanh phá tan những suy nghĩ của hắn, mặc dù khu chợ rất ồn ào nhưng kỳ diệu hắn vẫn nghe rõ ràng tiếng nói phát ra từ một một người đang ngồi trong một góc khuất cách hắn hơn chục thước
“chàng trai trẻ xin đợi đã”
Diệp phàm hiếu kỳ lại gần phát hiện ra một ông lão đang ngồi tĩnh tọa hai mắt nhắm nghiền .Ông lão tuổi tác đã cao ,râu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nheo, lưng hơi khom nhưng vẫn toát lên một loại khí thế kỳ lạ. Đặt trước mặt ông lão là một gian hàng đơn sơ, trên tấm trải bằng vải là hai món binh khí hết sức bắt mắt trong đó có một món khiến diệp phàm đặc biệt chú ý đó là một thanh đao toàn thân màu đỏ dài gần một mét, thân đao thuần một màu đỏ đậm, hai mặt là hai con huyết long uốn lượn, chuôi cầm đao có vảy tựa như vảy rồng, cuối chuôi được khắc thành hình đầu rồng miệng ngậm một viên châu trong suốt, nhưng có các tia đỏ như máu tỏa ra từ một hạt màu đỏ cở hạt dưa tạo nên sự huyền bí cùng một cảm giác khát máu khiến Diệp phàm bất giác lùi ra sau một bước, trên mặt mồ hôi đã lấm tấm. Lấy lại bình tĩnh hắn tiếp tục nhìn món còn lại thì ra là một thanh kiếm gần một mét, không biết được làm từ vật liệu gì khi cầm lên rất nhẹ cả chuôi lẫn thân kiếm đều gần như trong suốt, nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra, ngoài ra từ thân kiếm còn truyền đến từng luồng hơi mát làm hắn rất dễ chịu .Đang huơ loạn thử kiếm thì một giọng nói trầm trầm truyền đến khiến diệp phàm không khỏi rùng mình một cái
“chàng trai tay cậu không lạnh sao”
Diệp phàm giật mình buông thanh kiếm phát hiện lòng bàn tay đã bị bao bởi một tầng băng mỏng ,mặt tái không còn giọt máu vội vàng luống cuống chà sát bàn tay với áo mãi một lúc mới tan lớp băng .Diệp phàm quay người cười trừ thì ông lão đã mở mắt mỉm cười nhìn hắn
“cậu bé có phải cậu cảm thấy thế giới này thật nhàm chán phải không”
Diệp phàm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu
“có phải cậu nhận thấy rằng thế giới này không có chỗ cho cậu”
Diệp phàm giật mình, sao lão biết rõ ta nghĩ thế nhỉ hắn chăm chú nhìn ông lão như muốn tìm ra điều gì khác thường .Ông lão không đợi hắn trả lời mỉm cười nói:
“Cậu có muốn ngao du đến một thế giới khác nơi mà cậu có thể tự do vẫy vùng , ngao du thiên địa”
Diệp phàm chấn động ,ta gặp lão điên rồi, đúng là số con rệp sáng ra đường quên thắp nhang đây mà. Nghĩ rồi trực tiếp xoay người đi trước khi đi còn cố ngoái cổ lại phun ra hai chữ
“Lão điên”
Hắn còn chưa bước được mấy bước đã bị một lực lượng vô hình giữ lại, cựa quậy một lúc không thoát được, mặt lấm tấm mồ hôi, lần này đụng phải cao nhân trong truyền thuyết rồi .Diệp phàm cố nặn ra một nụ cười:
“Lão nhân gia người bỏ qua cho cháu có mắt mà không thấy thái sơn bất kính với người. Hu hu, nhà cháu trên có mẹ già dưới có con nhỏ, một nhà bốn miệng ăn đang chờ một mình cánh cò lẻ loi này thôi ạ”
Hắn khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, còn không ngừng kêu gào thảm thiết không biết còn tưởng hắn mất cha mất mẹ không bằng .Mặc hắn gào khóc ông lão vẫn điềm nhiên mỉm cười nhìn hắn nói:
“Ha ha ,ta có hai món quà coi như quà gặp mặt giữa chúng ta và cũng rất có ích cho cuộc hành trình của cậu. Chàng trai ở đây có hai thanh tuyệt thế thần binh cậu hãy chọn một thanh làm người bạn đồng hành, thanh đao này là long huyết đao tương truyền là luyện thành từ thiên ngoại vẫn thạch qua chín chín tám mốt ngày đêm không ngừng luyện hóa cộng thêm rất nhiều tài liệu trân quý như quặng kim ô ,sừng kim ngưu , xương huyết long ,… , thanh đao này sau khi ra lò đao hồn bạo phát hút cạn máu huyết của tất cả thợ rèn làm ra nó từ đó chuyển thành màu đỏ, đao có long tính là long tính hung hãn khát máu nhất của huyết long do đó nếu ngươi chọn thanh đao này nếu không có tâm kiên định rất dễ bị phản hệ máu huyết khô cạn mà thần hồn câu diệt, thanh huyết đao này nổi tiếng về uy lực kinh nhân một đao có thể bài sơn đảo hải, chấn nát hư không. Còn thanh kiếm này là vô hàn kiếm được tạo ra từ băng tuyết vạn năm ở cực nam đại lục băng hàn , nhờ hơn trăm cao thủ đỉnh cấp ngày đêm luyện hóa dưới thái dương chân hỏa suốt bảy bảy bốn tám ngày đêm, mài dũa khối vạn niên hàn băng được tìm thấy dưới đáy vực thiên nhai mà thành, kiếm khí của vô hàn kiếm lạnh lẽo kinh nhân một kiếm có thể đông cả hư không ,làm cả thiên địa vạn dặm chìm trong băng tuyết.”
Diệp phàm nghe đến xuất thần nhưng khi ngĩ kỹ lại câu đầu của lão mém chút nữa là ngả ngửa .Đến giờ mà vẫn bắt mình đi cái gì dị giới gì của ổng sao ,rồi còn cái gì mà băng hàn đại lục ,vực thiên gì đó nữa .Đầu to như cái đấu hắn cố làm ra bộ dạng đáng thương:
“Lão nhân gia đừng đùa nữa cho cháu về nhà hiếu kính mẹ …ah ah cháu chọn thanh đao đi”
Hắn đang nói thấy lảo già trừng mắt liền vội vàng chọn bừa thanh đao ,ông lão vui vẻ phất tay thanh đao thu nhỏ lại thành một đạo hàn quang chui vào mi tâm Diệp phàm .Còn chưa để hắn hoảng sợ thì một lỗ đen xuất hiện hút hắn vào thông đạo không gian.
***
Trong một khu rừng nơi quanh năm mây mù dày đặt ,cảnh tượng xung quanh như hư như ảo dị thường mê hoặc
Dưới một góc đại thụ ,Diệp phàm giật mình tỉnh dậy phát hiện ra mọi vật xung quanh đều lạ lẫm ,khung cảnh bị sương mù che lấp trở nên mơ hồ, mông lung ,không gian yên tĩnh dị thường lâu lâu còn xen lẫn vài tiếng thú tru hung hãn khiến hắn hoảng sợ không thôi ,mặt tái mét mồ hôi như tắm ,từ khi cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ hắn phải đối mặt với tình trạng như vậy .Nộ khí xung thiên ,hắn lôi mười tám đời tổ tiên lão bất tử đưa hắn sang đây ra chửi rủa
Sau một hồi chửi rủa Diệp phàm cố lấy lại bình tĩnh ,hít sâu một hơi hắn bắt đầu quan sát xung quanh ,Thì ra đây là một khu rừng nhưng lại là một khu rừng kỳ lạ nhất mà hắn thấy ,các cây cổ thụ thì cũng bình thường nhưng những kì hoa dị thảo trên mặt đất lại rất kỳ quái ,nào là hoa bốn cánh bảy màu thân cây không có lá còn tỏa ra mùi đặc biệt thơm ,còn có một cây trông có vẻ bình thường nhưng khi lại gần nhụy hoa tỏa phấn làm hắn ngây ngô ,mém nữa hôn mê vội vội vàng vàng lui mấy chục bước mới thấy khá hơn. Hắn bật thốt cảm thán:
“Thật đúng là rừng sâu nước độc mà”
Cuối cùng sau một phen tìm tòi nhận ra nơi này quá nguy hiểm Diệp phàm bất lực đành quay lại góc cũ .Đầu hắn đầy rẫy những câu hỏi không lời giải ,tại sao ông lão lại đưa hắn sang thế giới này ,tại sao địa cầu bao nhiêu là người nhưng hắn lại là thằng số con rệp bị cưỡng ép xuyên việt .Đang rầu rỉ bất an thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh mình phải phơi thây nơi dị giới hoang đường này thì tay chợt chạm phải vào một nhánh cây kì lạ ,hiếu kỳ quay người hắn phát hiện ra mình ngồi cạnh một bộ xương , giật mình hoảng sợ khiến hắn ngã nhào trên mặt đất.
Lấy hết can đảm Diệp phàm lại gần nhìn kỹ thì ra người này tọa hóa đã lâu xương cũng đã mục nát ,phần xương cánh tay hắn chạm vào đã hóa thành bụi phấn .Nhìn kỹ một lượt chợt có một thứ đập vào mắt khiến hắn kinh ngạc ,đó là một quyển sách nằm trong tay bộ xương tuy bị phủ một lớp bụi dày nhưng quyển sách chưa hề bị mục nát ngược lại rất mới còn phát ra hào quang nhàn nhạt như có như không. Hắn vừa lật quyển sách thì một đạo ngân quang bắn ra hóa thành một thân ảnh yểu điệu .Diệp phàm sợ đến ngây người bất động thanh sắc.Hắn còn chưa hoàn hồn thì một thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh vang lên bên tai:
“Xin chào người trẻ tuổi đã đánh thức ta ,ta là ảnh vương mộ dung tuyết”