"Thiếu gia, người đã tỉnh!"
Diệp Thần vừa mở mắt ra, liền thấy Tô Nhã bên cạnh với vẻ mặt quan tâm.
"Thiếu gia, lão gia nói người mất máu rất nhiều nói người nên ở trên giường tu dưỡng, ăn nhiều một chút thuốc bổ máu vài ngày, đợi cho thân thể tốt rồi mới được rời gường đi lại"
Tô Nhã nhìn thấy Diệp Thần vén lên chăn lụa muốn xuống giường đi lại vội vàng khuyên ngăn.
"Oh, cha ta đã tới sao?"
Diệp Thần mới hơi cử động đã thấy choáng váng biết mình mất máu rất nhiều tạm thời không thích hợp xuống giường đi lại liền nhìn Tô Nhã bên cạnh hỏi.
"Đúng ạ thiếu gia, lão gia nghe nói người ngã xuống đất hôn mê liền vội vàng từ thư phòng chạy tới, xác định người bị mất máu rất nhiều không có gì trở ngại, sau đó thì phân phó quản gia chuẩn bị một ít thuốc bổ và để cho ta ở lại phòng chiếu cố người. Sau đó liền trở về thư phòng"
Tô Nhã thấy Diệp Thần không rời khỏi gường thì vẻ mặt thả lỏng, vội vàng kéo lại chăn tơ lụa một lần nữa đắp lại cho Diệp Thần, giọng nói dịu dàng nói.
Là một trong mười hai Kim Hoa được bồi dưỡng tại Hương Các, Tô Nhã biết vận mệnh của mình từ khi được Diệp Thần mua cho tới nay. Mình có thể an tâm cuộc sống chỉ khi Diệp Thần an toàn vô sự, nên gắt gao cùng Diệp Thần quan hệ tốt.
Đồng thời nàng cũng âm thầm mình là may mắn được Diệp Thần thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn mua mà không phải một thương nhân bụng to béo phệ hoặc là một quý tộc gần đất xa trời mua, trở thành đồ chơi cho bọn họ.
Nàng đối với tình huống hiện tại rất hài lòng không hy vọng bởi vì Diệp Thần xảy ra ngoài ý muốn, làm cho mình sa vào nguy cơ. Bởi vậy nàng đối với Diệp Thần sự an nguy phi thường quan tâm.
"Ta có chút đói bụng, ngươi đi cho ta lấy chút đồ ăn lại đây."
Cảm nhận thân thể hư nhược, Diệp Thần hướng về phía Tô Nhã phân phó nói.
"Vâng, thiếu gia!"
Tô Nhã nhẹ nhàng đáp một tiếng, rời khỏi phòng Diệp Thần hướng về phòng bếp bước đi.
Nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Nhã rời đi, Diệp Thần liền nhắm lại hai mắt tựa vào trên thành giường tập trung tinh thần đem ý thức trong đầu của mình lẳng lặng hồi tưởng lại.
Huyền Thiên Bảo Điển chia làm ba phần, phần một nói về công pháp tu luyện Huyền Thiên thần công cùng phương pháp luyện chế pháp khí chuyên dụng, phần hai nói về luyện chế các loại đan dược phụ trợ tu luyện Huyền Thiên thần công, phần ba chính là tu luyện các loại pháp thuật thần thông cùng với bố trí các loại trận pháp.
Huyền Thiên Bảo Điển là một bộ tổng hợp tu chân Bảo Điển bao gồm tu luyện, luyện đan, luyện khí, linh dược linh thảo thu thập, pháp thuật, trận pháp mỗi một phương diện đều có kiến thức riêng. Bất luận tình huống thế nào cũng đủ cho Diệp Thần tu hành cảnh giới cao nhất.
Muốn tu chân trọng yếu không phải hay không có được công pháp hay có được tài lữ pháp mà là có được linh căn.
Linh căn là gì? Không có mấy người rõ ràng, nhưng là toàn bộ người tu chân cũng biết, không có linh căn thì không cách nào tu chân, cho nên linh căn là cơ sở tu chân.
Diệp Thần may mắn có được linh căn, tuy rằng linh căn có được là cấp thấp nhất hơn nữa còn là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ gió băng lôi tám hệ linh căn, thế nhưng ít nhất còn có thể tu chân chỉ cần có tư chất cũng có thể tới cảnh giới tu chân, tuy nhiên trong quá trình tu luyện sẽ gặp khó khăn.
Biết mình có được linh căn là tạp linh căn theo như Huyền Thiên Bảo Điển, Diệp Thần không có chút nào buồn bực mà còn lộ ra nụ cười nơi khóe miệng.
Tạp linh căn không sao cả chỉ cần có được linh căn miễn là có thể tu luyện Huyền Thiên Bảo Điển.
Diệp Thần ngay lập tức muốn tu luyện Huyền Thiên Bảo Điển để trở thành một gã duy nhất Tu Chân giả trên đại lục Phong Hỏa rộng lớn.
Do mất máu quá nhiều thân thể suy yếu không thể lập tức tu luyện Huyền Thiên thần công. Bởi vậy, Diệp Thần cẩn thận nghiên cứu Huyền Thiên thần công nghiền ngẫm súc tích.
"Thiếu gia, đây là canh gà chưng cách thủy với nhân sâm trăm năm, uống vào sẽ tẩm bổ do bị mất máu nhiều."
Hồi lâu sau, Tô Nhã ngồi ở bên giường tay trái bưng bát sứ tay phải cầm cái thìa ngọc nhẹ nhàng múc một thìa canh gà nhân sâm, đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng thổi mới đưa thìa ngọc lên miệng Diệp Thần.
Nhìn Tô Nhã với dung nhan tuyệt mỹ nhẹ nhàng dùng miệng anh đào nhỏ nhắn thổi thìa ngọc, mới chìa tay ngọc trắng noãn đưa thìa canh gà nhân sâm đến miệng mình, Diệp Thần trong lòng rung động mở miệng đem canh gà nhân sâm trong thìa uống xuống.
Đồng thời ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Tô Nhã từ chiếc cổ cao thẳng, bộ ngực sung mãn liền nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ.
Cảm nhận được Diệp Thần ánh mắt tham lam, Tô Nhã mặt hơi đỏ lên giống như hoa anh đào trong mắt hiện lên một tia vui mừng hạnh phúc, được Diệp Thần yêu thích nàng thấy được tương lai chỗ tốt rất lớn.
Rất nhanh, Diệp Thần đem một chén canh gà nhân sâm uống xong. Tô Nhã đem bát sứ thu hồi đặt ở giữa cặp lồng gỗ lim mở cửa phòng đem đặt ở cửa để thị nữ mang đi.
"Thiếu gia, để ta hát cho người nghe được không?"
Một lần nữa Tô Nhã trở lại tới ngồi bên cạnh Diệp Thần, nhìn thấy Diệp Thần không còn mệt mỏi, tâm tư khẽ động mặt cười hơi đỏ lên ánh mắt né tránh nhìn lên Diệp Thần nói.
"Hảo!"
Diệp Thần nhìn thấy Tô Nhã mặt hồng ánh mắt né tránh khẽ mĩm cười nói.
Rất nhanh trong phòng Diệp Thần vang lên giọng ca trong trẻo dễ nghe.
Vẻ mặt chuyên tâm nhìn vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn thỉnh thoảng khép mở cùng giọng ca động lòng người, Diệp Thần ánh mắt hừng hực không tự chủ được vươn tay phải đem Tô Nhã ôm vào lòng.
Tô Nhã được Diệp Thần ôm vào lòng lập tức ngưng hát nhu thuận tựa đầu mình lên lồng ngực Diệp Thần, lắng nghe tim đập mạnh mẽ của Diệp Thần.
"Mềm mại quá! Thật là thích!"
Diệp Thần tay phải đặt lên bầu ngực sữa Tô Nhã nhẹ nhàng nắm bóp khiến đôi nhũ phong biến dạng một cỗ khoái cảm lan truyền từ tay vào lòng.
"Thiếu gia! Không nên!"
Cảm nhận được khoái cảm từ đôi nhũ phong được nhào nặn, Tô Nhã không kìm lại được cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra một tiếng rên rỉ mê người.
Thanh âm rên rỉ mê người khiến cho Diệp Thần một cỗ tà hỏa trong lòng bùng phát không tự chủ được hé miệng hôn lên đôi môi mê người của Tô Nhã.
Được hôn lên môi hồng, Tô Nhã cả người phát nhiệt phát ra từng tiếng rên rỉ mê người vươn ra chiếc lưỡi thơm tho cùng đầu lưỡi Diệp Thần đan vào cùng một chỗ.
Diệp Thần đang cao hứng, trong đầu Huyền Thiên Bảo Điển hơi động một cỗ thanh lương phóng xuất ra lập tức tà hỏa dần dần mất hẳn, đồng thời cảm giác hư nhược truyền ra. Diệp Thần biết thân thể của chính mình vẫn còn hư nhược muốn làm chuyện đó cũng là có lòng mà không có sức.
"Thiếu gia! Ngườii làm sao vậy?"
Tô Nhã cảm nhận được biến hóa Diệp Thần khuôn mặt hơi thay đổi, nhiệt hỏa bỗng nhiên hạ xuống, vẻ mặt quan tâm nhìn Diệp Thần hỏi.
"Ta không sao, chỉ có chút suy yếu ngươi đi xuống đi! Ta cần nghỉ ngơi!"
Thấy được sự quan tâm của Tô Nhã, Diệp Thần nhẹ nhàng vẫy vẫy tay ý bảo hắn cần nghỉ ngơi sau đó nhắm lại hai mắt chậm rãi rơi vào ngủ say.
Diệp Thần ngủ say giống như đang mong muốn một cái mộng đẹp khóe miệng lộ vẻ một tia tươi cười.
Tô Nhã nhìn Diệp Thần lâm vào mộng đẹp khóe môi nhếch lên ý cười, mang một chiếc ghế đến bên giường Diệp Thần ngồi lẳng lặng chờ đợi tỉnh giấc.