Gần sáng, lửa cũng tàn.
Vô Tự cả đêm không ngủ.
Tôi cả đêm cũng không chợp mắt. Nằm xoay lưng về phía Vô Tự đang ngồi, trên chiếc áo choàng gấm đen của anh, ngửi thấy mùi hoa lan nhẹ nhàng lan tỏa, cảm giác rất dễ chịu.
Trời sáng rõ, Lạc Tiên và nha đầu đều thức dậy, vận động cho giãn gân cốt rồi lên đường. Vô Tự đi sau cùng. Lạc Tiên đi đầu tiên, còn tôi với nha đầu thủng thẳng đi ở giữa.
Trong màn sương lờ mờ vẩn đục phía trước, thi thoảng có một đốm sáng đỏ lóe lên rồi lặng lẽ biến mất. Vô Tự trấn an: “Không có gì đâu.”
Đi chừng nửa dặm thì bên tai truyền đến âm thanh ghê rợn, như tiếng la thét, tiếng gào khóc…tôi đưa tay bịt tai lại, nhưng âm thanh ngày một to hơn.
Vô Tự giữ hai tay tôi, lo lắng: “Sao thế?”
Lạc Tiên ôm lấy tiểu nha đầu, hướng Vô Tự nói: “Muội ấy có thể nghe được âm thanh từ rất xa, kể cả âm thanh rất nhỏ…”
Vô Tự dường như ngộ ra, anh tháo cây đàn trên lưng, nhanh chóng ngồi xuống, đặt đàn lên đùi.
Độc Ma cầm vừa vang lên nốt thứ ba, tôi liền không thấy đau đầu nữa. Tiếng gào rú cũng xa dần. Vô Tự thu lại đàn. Đặt tay lên khuôn mặt nhợt nhạt của tôi: “Đó là tiếng quái thú. Đừng sợ, sẽ không hại được cô.”
Bàn tay trắng muốt không lạnh lẽo như mọi khi, ngược lại khiến trong lòng tôi như vừa được cơn gió ấm áp thổi qua.
Lạc Tiên bồn chồn: “Hay là quay trở xuống.”
Tôi lắc đầu: “Dù sao cũng đến đây rồi.”
Đoạn quay sang hỏi Vô Tự: “Huynh đã giao đấu với quái thú bao giờ chưa?”
Vô Tự lắc đầu. Tôi lại hỏi: “Huynh xem có thể thắng không?”
“…”
Tôi nhìn Lạc Tiên.
“…”
Dường như hai người đều muốn tôi quay trở lại. Tôi lại gần tiểu nha đầu, mỉm cười: “Tiểu muội, muội có sợ không?”
Tiểu nha đầu mím môi: “Không ạ.”
Tôi định nói với nó “nhưng tỷ sợ lắm”. Cũng may kiềm lại được.
Cá mập ngửi mùi máu mới đến vây hãm. Quái thú cũng vậy, chỉ cần ngửi thấy hơi người, đã nhanh chóng xuất hiện.
Lạc Tiên lùi lại ba bước, cánh mũi động đậy: “Đến rồi.”
Tôi nắm chặt chuôi kiếm, tay còn lại quơ tìm Vô Tự. Còn chưa chạm vào người anh, đã thấy một vật lạnh tròng vào cổ tay. Giật mình nhìn xuống, đó là chiếc vòng ngọc xanh lục, trông giống như con rắn, lại giống như rồng, khi lại như rết…. Không biết là có tác dụng gì. Trong lúc phân vân suy nghĩ thì Vô Tự đã lao lên phía trước, lôi Độc Ma cầm ra đánh.
Một kết giới màu vàng nhạt bao quanh chúng tôi. Đây là kết giới một chiều. Tức là bên ngoài không xâm nhập được, còn bên trong lại có thể tự tung tự tác.
“Không được nhìn vào mắt quái thú.”. Vô Tự nhắc nhở.
Điều đó hẳn không đơn giản. Mắt quái thú nằm chỗ nào? Tất nhiên không như mắt người. Vì thế tôi dùng Vô ảnh thủy, tạo thành lớp màng bên trong kết giới. Sau đó hỏi: “Chỉ cần không nhìn trực diện là được đúng không?”
Vô Tự gật đầu, năm ngón tay uyển chuyển lướt trên dây tơ.
Đột nhiên từ xa, sương mờ nhanh chóng tan biến, bóng tối đổ xuống làm thành một vùng âm u. Mùi hôi thối theo gió đưa đến, ai nấy đều nhăn mặt, trừ Vô Tự. Anh gạt cùng lúc năm ngón tay dọc cây đàn, một luồng khí màu hồng nhạt uốn cong như lưỡi liềm nhằm hướng bóng đen lao tới. Tiếng rú thê lương vang lên chấn động cả Túy sơn. Lạc Tiên bịt tai tiểu nha đầu, lại dùng Tĩnh tâm thuật giảm tác động của âm thanh lên người tiểu nha đầu.
Quái thú không có hình dạng. Chỉ là đám khói kết tụ dày đặc, tràn ngập ma khí. Nhưng thứ khiến người ta rùng mình chính là: quái thú có cả ngàn mắt.
“Nhiều mắt thế kia huynh bảo làm sao giao chiến mà không nhìn?”
“Vậy mới nói nên quay trở lại.”- Vô Tự bàng quan đáp.
Kết giới mà Vô Tự dùng Độc Ma cầm tạo thành đang bị từng làn khói xám bao phủ. Giữa màu vàng óng, len lõi những sợi khói màu xám nhạt. Chẳng mấy chốc, cả kết giới nhuốm màu đen kịt.
Trong lúc tôi đang lo lắng thì từng mảng khói bị đánh bật ra ngoài, kết giới dần chuyển lại màu vàng óng ả. Lúc này mới để ý, Vô Tự đã chơi sang bản nhạc khác.
Tôi lấy dải lụa cột ở hông bịt mắt cho tiểu nha đầu, dặn nó ngồi im một chỗ. Sau đó bứt hai dải lụa trên đầu mình, một cái cột cho Lạc Tiên, một cái cột cho mình. Miệng nói:
“Vô Tự, huynh có cần không?”
“Cần thì sao?”- Vô Tự nghiêng đầu.
Tôi dõng dạc: “Cần thì tôi lấy khăn bịt mặt của huynh đem lên bịt mắt.”
“…”
Dải lụa trên đầu tôi để làm đẹp, nên vô cùng mỏng manh. Thêm nữa quái thú không có hình dáng, nên cũng không lo đánh không trúng. Chỉ lo chúng tôi đánh lẫn nhau.
Thế nhưng chiêu thức tung ra, xuyên qua kết giới giảm công lực không ít. Còn không thể xuyên lủng được đám khói dày đặc. Giống như đang phí sức ném từng chút sinh mạng của mình vào lỗ đen vũ trụ vậy.