Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 2: Vòng cổ bạc
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế
Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 2: Vòng cổ bạc
Hai gã đàn ông có chút sững sốt, người có khuôn mặt chữ điền nhe răng cười trước tiên: “Ranh con, mắt chó của mày bị mù rồi à? Hay là đầu bị cửa xe kẹp nên hư rồi? không thấy hai anh em chúng tao là dân giang hồ à?”
“Mặc kệ là lăn lộn ở đường nào, đã đi xe thì phải trả tiền, tổng cộng là hai trăm bảy mươi lăm, mặt khác vừa rồi vượt qua ba trụ đèn đỏ, bị chụp ảnh thì phải nộp phạt ít nhất hơn tám trăm đồng.
Cộng lại cũng là hơn một ngàn đồng, số lẽ coi như bỏ đi, tính chẳng cho hai người là một ngàn. Thế nào? Tôi cũng quá rộng rãi đó chứ?” Lâm Phi vỗ ngực hào sảng nói.
Lập tức hai gã đàn ông có chút giận quá hóa cười, gã đầu trọc nói: “Thật sự là quá tà môn rồi, anh em chúng tao còn chưa có đem mày cướp sạch đã là phước đức lắm rồi, thế mà mày còn muốn cướp lại chúng tao hay sao?”
“Đây là thành quả mà tôi lao đông đạt được, làm sao có thể gọi là cướp đoạt được chứ? Hai vị nhanh lên dùm cái, tiểu dân như chúng tôi lái xe ban đêm cũng chả dễ dàng gì, ngay cả tiền nhà tôi còn phải cố hết sức đây này”, Lâm Phi vẫn giữ nguyên bộ dạng hòa khí sinh tài cười nói.
“Tao đâu rảnh mà quản tiền thuê nhà của mày! Nếu không phải nhìn ở việc vừa rồi mày lái xe không tệ thì tao đã một đao thịt mày rồi! Cút ngay!”
Tên có mặt chữ điền gầm lên, nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Lâm Phi lập tức có chút buồn bực, hắn lần nữa ngăn bọn họ lại, cau may nói: “Các người không cần phải hù dọa tôi, rốt cuộc là có trả tiền hay không thì bảo?”
“À há…! Như thế nào? Còn nổi giận nữa cơ à? Không biết đầu óc của mày làm bằng gì nữa? Tưởng rằng hai anh em chúng ta không dám giết mày sao?”
Gã mặt chữ điền kia lần thứ hai rút chủy thủ ra, linh hoạt múa may vài cái, điềm nhiên như không nói: “Nói thật cho mày biết, tao không có tiền, tao đến đến ba, mày biết điều thì cút cho nhanh, bằng không con chủy thủ trắng lạnh này sẽ được nhượm đỏ bằng máu tươi của mày!”
Sắc mặt Lâm Phi vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chẳng hề nghe thấy lời uy hiếp đó, bộ dạng như vô cùng bất đắc dĩ, lại không có tiếp tục mở miệng nữa.
“Một… Hai…”
Gã đàn ông thấy Lâm Phi vẫn không chịu tránh đường, rốt cuộc không nén nổi sát khí, giơ chủy thủ trong tay lên hướng ngực hắn đâm mạnh tới!
“Ba! Đi chết đi!”
Nguyên bản gã đàn ông tưởng rằng chủy thủ có thể đâm vào ngực Lâm Phi một cách đơn giản, thế nhưng cánh tay đang đâm tới của hắn bỗng dưng bị chặn lại.
Cổ tay giống như là bị điện giật vô thức thả lỏng, chủy thủ rơi ra vừa vặn bị Lâm Phi đưa tay tiếp được.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, cả hai gã đàn ông đều không hiểu thế nào mà nhoáng một cái thì chủy thủ đã rơi vào trong tay Lâm Phi.
Gã mặt chữ điền vội vàng ôm lấy cổ tay mà nhe răng nhếch miệng vì đau.
Lâm Phi đem chủy thủ trong tay hướng ngoài biên giới của công trường mà quăng đi, sau đó lại với hai tay không hướng về gã mặt chữ điền với vẻ mặt không đổi.
“Tôi thấy hay là để tôi làm chủ đi, tôi đếm tới ba, nếu hai người vẫn không chịu trả tiền thì tôi sẽ tự mình động thủ móc ra túi tiền của hai người”
Hai gã đàn ông liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cùng lộ ra một tia sợ hãi, bọn họ cũng không phải tay mơ, khi lăn lộn trên đường đều đã gặp qua một số cao thủ, thủ đoạn chớp nhoáng vừa rồi của Lâm Phi cho thấy hắn không phải là một tên lái xe bình thường!
“Một… Hai…”
Hai gã đàn ông lại lần nữa liếc mắt nhìn nhau hội ý, đều cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyên, không cần phải vì một chút tiền nhỏ mà làm lỡ đại sự của ông chủ giao cho.
“Trả! Chúng tôi trả tiền!”
Gã mặt chữ điền kia liền vội vàng sờ túi móc ra một mớ tiền lẻ nhăn nhúm.
Thấy thế khuôn mặt của Lâm Phi lại lần nữa lộ ra vẻ tươi cười vô hại: “Ai nha! Nếu sớm như vậy không phải đều xong cả rồi sao, mọi người đều là ra đường kiếm miếng cơm, không cần phải khiến cho nhau không thoải mái như vậy…”
Nói xong liền híp mắt nhận tiền đếm lại.
“Nơi này chỉ mới có một trăm hai thôi a..còn thiếu tám trăm tám nữa đâu?” ánh mắt Lâm Phi chuyển dời về phía gã đầu trọc.
Gã đầu trọc dùng bàn tay rảnh rỗi của mình xua xua, đồng thời lắc đầu nói: “Tôi không mang theo tiền.”
Mặt chữ điền tiếp lời: “Vị..bằng hữu này.. không bằng thế này, trước tiên chúng tôi xin thiếu, sau này sẽ trả sau được chứ?”
“Được cái gì mà được, anh đã từng nghe qua đi taxi mà còn ký sổ nợ sao?”
“Vậy phải làm gì bây giờ?” đầu trọc không kiên nhẫn nói.
Ánh mắt Lâm Phi híp lại, nhìn về phía vòng cổ bằng bạc trước ngực tên đầu bóng: “Đó là bạc ah…? Bằng không thì lấy cái đó thế chấp ở chỗ của tôi, xem như là tiền xe, các người khỏi cần phải trả tiền nữa”
Mặt của đầu trọc bỗng dưng đỏ bừng lên, hắn phẫn nộ nói: “Mày đừng có khinh người quá đáng! Đừng tưởng là bọn tao thật sự sợ mày!”
“Ấy! sao lại nổi giận rồi….tôi chỉ là thương lượng với các người thôi mà…” Lâm Phi có chút lầm bầm.
“Người anh em này.. sự nhẫn nại của chúng tôi là có hạn, nếu người anh em còn tiếp tục gây khó dễ như vậy thì cùng lắm là chúng tôi liều mạng thôi”. Tên mặt chữ điền có chút chó cùng dứt dậu nói.
Lâm Phi lại xem như không nghe thấy, tiếp tục làm khó dễ hai người này: “Thật sự không muốn giao ra vòng cổ? cũng đâu còn cái gì đáng giá để thế chấp nữa đâu! Đai lưng có thương hiệu? Ah…đúng rồi, vòng cổ kia của anh là làm bằng sắt hay là bạc thế…?”
Lửa giận từ trong lòng hai gã đàn ông cấp tốc dâng lên, bọn họ cảm giác như Lâm Phi đang nhìn hai cái người chết đồng dạng, muốn từ trên hai cái xác này lụm lặt chút đồ tốt.
“Khinh người quá đáng! Trung ca, chúng ta liều mạng giết hắn đi!” Đầu trọc lửa giận bừng bừng, đem bao tải đang cõng trên người đặt xuống mặt đất, tay nắm lại, lắc lư cơ thể, trên người vang lên tiếng khung xương bạo tạc răng rắc.
Gã mặt chữ điền đồng dạng cũng đã nhận nại đến đỉnh điểm, người lăn lộn trên đường như bọn hắn chú ý nhất là mặt mũi, nếu cứ để người ta cưỡi trên đầu trên cổ như thế thì còn lăn lộn thế nào được nữa!
Huống chi đối phương chỉ là một tên lái xe thuê mà thôi, cho dù đã luyện qua chút ít công phu thì cũng chưa chắc bằng hai người bọn họ liên thủ!
Thấy hai người nắm chặt nắm đấm muốn xông lên, Lâm Phi có chút đau đầu nói: “Sao lại cứ muốn động thủ như thế chứ? Có chuyện gì thì hãy cứ từ từ mà nói!”
“Đi gặp Diêm Vương mà nói đi!”
Gã mặt chữ điền kia xông lên trước tiên, dùng sức tung ra một cú đá!
Cước bộ của Lâm Phi nhẹ nhàng di chuyển, chìa ra ba ngón tay tại trên cẳng chân của đối phương vỗ một cái, tên mặt chữ điền lập tức hét thảm một tiếng, cẳng chân như bị một vật cứng nặng đập vào, xương chân như là muốn nức vỡ!
Mà tên đầu trọc thì thừa cơ luồn ra sau lưng Lâm Phi, dùng khủy tay hướng gáy của Lâm Phi đập mạnh vào.
Hai vai Lâm Phi đột nhiên rụt lại, sau lưng giống như có mắt, khinh khinh đưa tay phải về phía sau tiếp được khủy tay này, thuận thế dùng sức kéo một cái dùng một đòn vai qua đầu!
“Ngao!”
Đầu trọc phát ra một tiếng kêu thê lương như là heo bọ chọc tiết, cánh tay của hắn từ khủy tay trở đi bị sinh sinh chắt đứt!
Trong phút chốc, hai gã đàn ông không ai có thể còn đứng vững, một cái tay bị phế, một cái thì chân cũng phế nốt, tất cả cũng chỉ trong thời gian không đến ba giây.
Hai người hoảng sợ nhìn Lâm Phi, quả thực là khó có thể tin được, bọn hắn lại dễ dàng bị một tên lái xe thuê đánh gục!
“Tôi hỏi lại lần cuối! rốt cuộc là có định giao ra vòng cổ không thì bảo?” Lâm Phi lúc này cũng không khác khí nữa, há mồm với giọng điệu cưỡng bức
Gã mặt chữ điền cho gã đầu trọc đánh một ánh mắt, ý là tạm thời giữ mạng quan trọng hơn.
Đầu trọc rất bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ đành đem vòng cổ bằng bạc tháo xuống, giao cho Lâm Phi.
Trong lòng hắn đang không ngừng nhỏ máu, quả thật là như đứt từng khúc ruột!
Hơn nữa đêm đi bàn bạc đại sự lại dẫn ra tai họa, trên đường chạy trốn lại bị một tài xế taxi dọa dẫm cướp bóc!
Lâm Phi cười hì hì đón nhận, còn ước lượng qua trọng lượng của nó, cái này xem như buôn bán lời chút đỉnh, tuy rằng còn có một chút phiền toái nhưng ít ra đã giải quyết được tiền thuê nhà.
“Người anh em, hai người chúng tôi tài nghệ không bằng người, không còn gì để nói, chúng tôi đi được chưa?” Gã mặt chữ điền, cố nén tức giận hỏi bằng giọng bình thản.
Lâm Phi vung tay: “Đi đi”
Hai người có chút nhẹ nhàng thở ra, xoay người tính mang theo bao tải, tuy rằng bị thương nhưng vẫn còn gắng gượng được.
Nhưng thời điểm hai người xoay người, trong mắt Lâm Phi đột nhiên hiện lên một tia hàn mang, nét vô tình chợt hiện trên khuôn mặt, ý cười cũng tan thành mây khói.
Hai tay hắn như quỷ trảo chụp vào hướng hai ót của hai gã đàn ông…
“Ách…”
“Ách…”
Hai gã kia còn chưa kịp phản ứng thì đều cùng lúc phát ra một tiếng kêu rên, rồi gục ngã xuống dưới hậu thủ của Lâm Phi.
Lâm Phi đá đá vào hai người đã bất tỉnh nhân sự, thở dài nói: “Không động thủ thì thôi, đã động thủ thì không thể để hai người các ngươi để lộ một tý thông tinh gì được”
Tự nhủ một câu, Lâm Phi liền rảo bước về phía bao tải kia.
Do dự một lát, hắn liền đem miệng bao mở ra, lập tức một cổ mùi thơm của nước hoa cộng với mùi cồn phát tán đi ra.
Thời khắc nhìn rõ “đồ vật” bên trong. Trên mặt Lâm Phi liền hiện lên thần sắc “quả nhiên là thế”.
Bên trong, là một người phụ nữ.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Last edited by Linh Đế; 28-09-2014 at 01:20 PM.
|