Chương 7: Cơm tù không dễ ăn
Chỉ thấy nắm tay của bảo tiêu kia đã bị Lâm Phi dùng tay trái nhẹ nhàng nắm giữ, cứng lại giữa không trung, muốn đánh tới thì không thể thu về lại cũng không xong.
Đột nhiên Tô Ánh Tuyết nghĩ đến, nếu như Lâm Phi không biết được một chút công phu, tối qua hắn cũng không thể nào thuận lợi cứu mình từ tay của hai tên kia, chỉ là cô không ngờ khí lực của hắn lại lớn đến như vậy, so với dáng người thì có chút không tương xứng.
Mặt tên bảo tiêu kia đỏ bừng lên, hắn dùng sức vẩy động nắm đấm của mình, nhưng lại phát hiện tay trái của Lâm Phi tựa như là làm bằng sắt thép, cứ thế mà khóa chặt nắm đấm của hắn, làm hắn không thể nào động đậy được.
"Vẫn còn muốn tiếp tục à?" Lâm Phi có chút trêu tức hỏi.
Người bảo tiêu còn lại lập tức hét lớn một tiếng, xông lại hướng Lâm Phi tung một cú đá mãnh liệt về phía bụng của hắn!
Lâm Phi liền kéo tay trái đang cầm chặt nắm đấm của tên bảo tiêu kia về hướng bụng của mình.
"Ách a!"
Bàn chân của tên bảo tiêu kia cứ như vậy mà đá trúng vào khuỷu tay của đồng bạn mình, lực đạo mạnh tới mức các đốt ngón tay và khuỷu tay hầu như đều gãy rời.
Lâm Phi nhấc tay nâng tên bảo tiêu bị đá gãy tay lên qua vai như đang nâng một cử tạ, cứ thế mà đem hắn ném về phía tên bảo tiêu vuawaf ra chân kia.
"Ai nha!"
Hai gã bảo tiêu đụng mạnh vào nhau đau đớn mà kêu to cả lên, sau đó thì nằm dưới mặt đất mà lăn lộn.
Hầu Lôi cùng hai tên bảo tiêu còn lại có chút không dám tin khi nhìn thấy tràng cảnh như vậy, hai tên bảo tiêu nặng ít nhất một trăm bảy tám chục cân mà cứ như là một món đồ chơi bị một tên tài xế ta-xi nho nhỏ chơi đùa như thế!
Hai tên bảo tiêu còn lại bên cạnh Hầu Lôi đang định động thân đứng ra lập tức bị Hầu Lôi kéo lại.
"Các người không phải đối thủ của hắn, để tự tôi lên đi!"
Hầu Lôi trầm giọng nói, sau đó cởi áo khoát bằng âu phục ném trên mặt đất, bóp bóp nắm tay của mình.
"Tiểu tử, thân thủ của mày rất không tồi, nhưng đáng tiếc lại gặp phải tao"
Nói xong, thân hình Hầu Lôi như mãnh hổ xông tới, một cú đá xoáy thật mạnh mang theo cước ảnh trùng trùng điệp điệp hướng bả vai của Lâm Phi đánh tới.
Lâm Phi lắc nhẹ người né tránh làm chân của Hầu Lôi quét vào khoảng không, phong bạo do cước ảnh mãnh liệt quét qua làm cho Tô Ánh Tuyết núp ở sau lưng sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Hầu Lôi một kích thất bại không hề ngoài ý muốn, hắn tiếp tục hướng tới Lâm Phi, hai chân bay lên không liên tục đá ra, thế nhưng tất cả đều bị Lâm Phi dùng tay đón đỡ phát ra âm thanh "Bành bạch..."
Nhắm thấy cước pháp không làm gì được Lâm Phi, quyền ảnh của Hầu Lôi lại ùn ùn kéo đến, tốc độ ra quyền so với hai tên bảo tiêu vừa rồi đều nhanh hơn gấp đôi có thừa.
"Vù vù"
Quyền ảnh, quyền phong chớp động nhanh tới mức mắt thường không thể nào nhìn thấy, cứ thế hướng đến sau ót của Lâm Phi mà đập tới.
Cũng không biết vì cái gì mà Lâm Phi cứ như là biết trước được tất cả mọi công kích của hắn, đều có thể nhanh hơn một nhịp nhẹ nhàng tránh thoát, hơn nữa cước bộ của hắn cũng không hề di động trong phạm vi lớn, một mực di chuyển tại chỗ trong phạm vi rất nhỏ.
"Kỹ xảo đánh nhau của Hải quân lục chiến, là một con người sắt đá đã từng ăn nằm với sát khí của chiến trường khốc liệt, không ngờ lại luân lạc tới mức đi làm chó săn chỉ biết khi dễ một đứa con gái chân yếu tay mềm sao?"
Lâm Phi có chút khinh thường nói ra.
Thân ảnh của Hầu Lôi lập tức ngừng lại, sắc mặt hắn đỏ bừng lên. Lời nói của Lâm Phi chẳng khác nào một cây gai đang đâm xoáy vào trong tim của hắn.
"Hừ! Mày biết cái gì chứ? chỉ có những người đã từng đi lính, trên tay nhiễm qua máu tươi thì mới biết được để còn sống không phải là một điều đơn giản như vậy!
Một người con gái sớm muộn gì cũng phải gã ra ngoài, nay gã cho một người đàn ông có khả năng cứu giúp công ty trong lúc nguy cấp, có thể mang đến cho gia tộc mười ức tài chính, như thế có gì là quá đáng hay sao!?"
Lâm Phi hơi gật gật đầu: "Quả thật là không dễ dàng gì, nhưng... nhân sinh trên đời thường rất khó nói, cũng không thể ôm mãi hai chữ 'Dễ dàng' này mà sống mãi được."
"Thúi lắm! Câm cái miệng của mày lại đi!!"
Hầu Lôi nổi giận gầm lên một tiếng, nắm tay như hội tụ khí lực toàn thân hướng lồng ngực của Lâm Phi mà oanh kích đến!
Thân ảnh nhỏ bé của Lâm Phi bỗng dưng bất động, tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Hầu Lôi, cứ thế lật ngược về phía sau. Toàn bộ thân thể đang xông lại của Hầu Lôi theo quán tính mà lăng không văng ngược lên!
"Phanh!"
Thân thể Hầu Lôi sau khi quay cuồng vài vòng trên không thì rớt xuống đập vào một tảng đá ven đường.
Tất cả mọi người đang có mặt đều lặng ngắt như tờ như quên cả hô hấp, bất quá trong thâm tâm bọn họ đều có chút tinh tường, Hầu Lôi đã thất bại. Hoàn toàn thất bại!
"Hầu ca!"
Mấy tên bảo tiêu nhanh chóng xông tới dìu dắt Hầu Lôi đứng lên, lúc này mới phát hiện Hầu Lôi vì va đập mạnh mà mặt mũi đều bầm dập, khóe miệng trào cả máu.
Hầu Lôi ương bướng gạt tay người khác ra, cắn răng đứng dậy âm trầm nhìn Lâm Phi.
"Tao không phải là đối thủ của mày, nhưng mày cũng đừng cho rằng chỉ cần đánh thắng tao là có thể vô sự. Anh hùng cứu mỹ nhân cũng chỉ có trong sách cổ mà thôi, như tao đã nói, mày sẽ vì việc này mà trả giá thật nhiều. Cứ đợi ông chủ và người của tập đoàn Thanh Mã đến giết mày đi.!"
Lâm Phi có chút chẳng sao cả nói ra: "Tôi nếu đã quyết định ra tay thì đương nhiên cũng chuẩn bị sẵn tâm lý về hậu quả có thể xảy ra. Nhưng còn anh thì tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra đi, sươn sườn của anh hẳn là đã bị gãy hai cây rồi đó.!"
Hầu Lôi cắn chặt răng cố chịu đau nhức: "Không cần mày phải lắm lời!"
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Tô Ánh Tuyết một cái, sau đó dẫn người lái xe rời đi.
Tô Ánh Tuyết nhìn theo bóng dáng hai chiếc xe Mercerdes, cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút hết. Lại nhìn về vẻ mặt có chút ung dung tự đắc của Lâm Phi, trong mắt cô có chút phức tạp, trong lòng lại càng không biết là tư vị gì nữa.
"Đừng tưởng là chỉ cần đánh chạy bọn hắn thì tôi sẽ bỏ qua cho anh, tôi đã bảo anh rời đi rồi, là do chính anh tự tiện xem vào việc của người khác mà thôi.!" Tô Ánh Tuyết ngay cả đầu cũng không ngoái lại, lạnh giọng nói.
Mùi vị thuốc lá vẫn còn đậm đặc bên khóe miệng giống như nhắc nhở cô về cơn ác mộng chỉ vừa mới phát sinh kia.
Ngay từ đầu Lâm Phi hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, nhưng đối với tính tình cứng nhắc của cô gái này thì cũng có chút không biết nói sao.
"Tôi cũng không bảo cô phải cảm ơn tôi mà! Chỉ là không vừa mắt nên thuận tay giải quyết một việc nho nhỏ mà thôi. Bất quá, Tô tiểu thư cô tốt nhất là nên tìm một ít bảo tiêu trung tâm bảo hộ, bằng không thì sẽ có phiền toái đấy!"
"Không cần anh phải nhắc nhở!" Tô Ánh Tuyết cũng cảm thấy bản thân mình đã đánh giá thấp đảm lượng của những người này. Không ngờ lại làm mọi việc đến mức này, mình không thể phớt lờ như thế được nữa, cần phải đi liên hệ một công ty bảo tiêu có danh tiếng mới được.
Lâm Phi nhúng nhúng vai đang định rời đi thì bất ngờ bị Tô Ánh Tuyết gọi lại.
"Này.. anh không được đi!"
Lâm Phi quay đầu lại, có chút dở khóc dở cười nói: "Tô tiểu thư, không phải cô thật sự muốn báo cảnh sát đến bắt tôi đấy chứ?"
Tô Ánh Tuyết mấp máy đôi môi mềm của mình nhẹ nhàng nói: "Mặc dù anh đã từng giúp đỡ tôi lúc khó khăn..nhưng anh cũng đã làm những việc khiến tôi không thể nào tha thứ được. Chờ tôi suy nghĩ cho thật thấu đáo thì sẽ đưa ra quyết định của chính mình"
Mặt Lâm Phi nghiêm lại: "Chỉ cần cô cẩn thận suy nghĩ lại thì hẳn là có thể hiểu được, từ đầu tới cuối tôi chưa từng làm điều gì khiến cô bị tổn thương cả, hết thảy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi!"
"Bất đắc dĩ quy bất đắc dĩ, việc anh giúp tôi và những tổn thương anh gây ra cho tôi là hai việc khác nhau" Tô Ánh Tuyết vẫn kiên trì trong việc này: "Anh đem địa chỉ cùng số điện thoại lưu lại, khi nào có kết quả cụ thể thì tôi sẽ liên hệ, đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, không cần nghi ngờ năng lực của tôi đối với phía cảnh sát."
"Việc này mà làm lớn thì đối với cô cũng không có chỗ tốt gì! Chẳng lẽ cô muốn đem những việc tối hôm qua ra ngoài ánh sáng hay sao? Làm ồn ào đến pháp viện thì mọi người đều sẽ biết. Đến lúc đó chỉ là tổn hại danh dự của cô mà thôi!" Lâm Phi cũng bắt đầu cảm thấy cô gái này có chút ngang ngạnh.
Tô Ánh Tuyết vừa nghe hắn nói như thế thì trong hai hốc mắt lập tức bốc lên một tầng hơi nước, cô cười lạnh nói: "Đừng tưởng có thể dùng hai chữ "Danh dự" ra hù dọa tôi, tôi mới không cần để ý đến mấy tin đồn nhảm nhí đó!"
Lâm Phi cũng không nói thêm gì nữa, xem ra não của cô gái này có chút phẳng thì phải, bộ dạng thì trông như tiên nữ.. thế nhưng tính cách như thế nào lại giống tảng đá trong hầm cầu ấy nhỉ?? Vừa thối vừa cứng.
Lười tốn thêm nước miếng, hắn nhanh chóng nói ra địa chỉ cùng số điện thoại của mình, sau đó duỗi tay đến trước mặt của Tô Ánh Tuyết.
Hai hàng lông mày của Tô Ánh Tuyết khẽ chau lại, có chút không hiểu hỏi lại: "Anh muốn làm gì?"
Trên mặt Lâm Phi liền toát ra vẻ khó chịu, hắn nói: "Lẽ nào Tô đại tiểu thư cô ngay cả việc ngồi ta-xi là phải trả tiền mà cũng không biết hay sao?"
"Anh..."
Tô Ánh Tuyết cắn chặt răng ngà, cô biết rõ người này là đang chọc tức mình, ngồi ta-xi phải trả tiền là thiên kinh địa nghĩa cô cũng không nói được gì. Thế nhưng khổ nổi là hiện tại cô không có lấy một đồng trên người, đành phải bước vào nhà tìm lấy tờ một trăm đồng, sau đó quay lại trực tiếp nhét vào tay Lâm Phi.
"Không cần thối lại, lưu lại kiếm đồ ăn ngon mà mua ăn đi, đợi vào tù rồi thì không có mà ăn đâu.!" Tô Ánh Tuyết trừng đôi mắt đẹp của mình lên, hung hăng liếc nhìn Lâm Phi một cái, liền xoay người đi trở vào nhà.
Ánh mắt của Lâm Phi đuổi theo bóng lưng lả lướt của cô, mãi đến khi cô đã vào nhà. Bóng lưng ấy cùng với bóng hình xinh đẹp trong ký ức hắn dần dần trùng điệp vào nhau. Có điều... tính cách hai người lại bất đồng nhau quá lớn.