Tôi hốt hoảng nhìn Vô Tự. Dường như cả hai đều cùng ý nghĩ.
Lạc Tiên thấy tôi và Vô Tự chạy lại thì cười toe: “Tưởng hai người bỏ mặc tôi luôn.”
Chúng tôi vụt qua Lạc Tiên, làm cậu ta chưng hửng.
Từ xa một cột khói bốc lên, lẫn vào sương dày đặc. Vô Tự ôm lấy eo tôi, dùng khinh công bay đi vun vút.
Vô Tự vừa đáp xuống đất, tôi một tay giữ vai chàng lấy thăng bằng, mắt nhìn phía trước.
Trước mặt là bốn xác người. Hai tiểu nha đầu nằm giữa. Máu nhuộm đỏ sân.
Tôi bước không nổi, cả thân sụp xuống. Căn nhà cháy rụi cũng sụp xuống.
Vô Tự chạy lại bắt mạch từng người, phát hiện ra ông cụ vẫn còn sống, vội vàng nhét một viên thảo dược vào miệng ông cụ. Nhưng viên thảo dược cũng chỉ giúp ông cụ nói được hai chữ “Phan gia”. Không biết là tìm Phan gia hay là Phan gia đã giết ông cụ? Tôi cứ thế mà khóc.
Khi Lạc Tiên chạy đến nơi thì ông cụ tắt thở. Lạc Tiên ngồi xuống vỗ vai tôi an ủi, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Chúng ta sẽ trả thù cho họ.”
Tôi ngước nhìn Lạc Tiên: “Có thể không?”
Lạc Tiên gật đầu đầy kiên quyết.
Tôi gạt nước mắt, khóe miệng khẽ cười lạnh lẽo.
Vô Tự cùng Lạc Tiên chôn cất cho họ. Còn tôi ngồi thẫn thờ. Rõ ràng có người theo dõi chúng tôi. Với lại chuyện bản đồ ông cụ mới chỉ kể cho chúng tôi nghe hôm qua…Nhưng nếu có người theo dõi thì với trình độ của Vô Tự, không thể không phát hiện ra. Hoặc là cố tình làm lơ. Hoặc là chính Vô Tự cũng có liên quan. “Nàng không cần biết”, “Nàng làm gì vậy?”, “Nàng”…Tôi ôm đầu. Thật là khờ, tôi lẽ ra phải đoán được từ đầu, khi cả hai đều sử dụng một hệ võ công như nhau.
“Nàng không ra mộ thắp nén hương?”
Vô Tự choàng áo cho tôi. Nhưng anh không ngồi, chỉ đứng lặng yên sau lưng.
“Để làm gì? Cũng chết rồi.”Tôi cười nhạt nhẽo.
“Trong lòng nàng không nghĩ như vậy. Tại sao nói dối?”Vô Tự kéo tôi đứng dậy.
Tôi đứng dậy đối diện Vô Tự, nhìn vào đôi mắt đẹp ấy, hững hờ: “Thực ra huynh là ai?”
Đôi mắt đẹp sâu thẳm, một chút cũng không có vẻ thì thay đổi. Tôi lại cười: “Thật ra…không quan trọng. Tôi cũng không cần biết huynh là ai. Tôi đúng là ngu ngốc bao lâu, đột nhiên lại thông minh một lần.”
Tay Vô Tự nới lỏng, rồi rời khỏi vai tôi. Tôi lại tiếp: “Trông bộ dạng tôi bây giờ rất buồn cười đúng không?”
Tôi lại cười, bình thường chơi game cũng pk* vài người, nhưng khi chết không phải là máu me nằm một chỗ thế này, mà sẽ biến thành những hạt bụi nhỏ, đối phương sẽ dùng thẻ hồi sinh hoặc về tháp tu, sau thời gian nhất định sẽ tự động sống lại. Nhưng mà tại sao bây giờ lại thế này?
Tôi có cảm giác mình đã lạc vào một thế giới khác, và tất cả đều là thật, người thật vật thật, chém thật giết thật, và chết thật.
Tôi mệt mỏi cởi áo choàng, đưa Vô Tự. Anh không cầm. Tôi ném xuống đất. Nhấc gót bỏ đi.
Vô Tự không đuổi theo. Tôi cũng không cần anh đuổi theo. Nếu tôi đời này mắc kẹt ở đây, chết ở đây, tôi cũng sẽ chết thật xinh đẹp và có ích.
Tôi cũng không còn sợ hãi nữa. Đi cùng một ác quỷ còn cảm thấy an toàn, thì còn thứ gì có thể khiến tôi sợ nữa? Tôi mang tâm trạng và suy nghĩ ấy đi tìm lạc Tiên.
Lạc Tiên đang sụt sịt, đặt thêm vài bông hoa lên mộ tiểu nha đầu . Mộ của bốn người được đặt thành hàng ngang, trên có bia mộ khắc tên.Tôi lại gần, đỡ lạc Tiên dậy, nhìn lại một lượt bồn ngôi mộ,rồi nói: “Đi thôi…”
Lạc Tiên quay qua quay lại, rồi hỏi: “Vô Tự đâu?”
Tôi cười: “Chỉ có tớ và cậu thôi.”
Lạc Tiên nhăn mặt: “Hai người lại cãi nhau chuyện gì?”
Tôi thở dài: “Lạc Tiên, nếu chúng ta bị giết ở đây, chúng ta sẽ chết thật.”
Cứ tưởng Lạc Tiên sẽ hoảng hốt, làm loạn lên, nhưng cậu ta lại ôm lấy tôi vỗ về: “Tớ nghĩ cậu chưa nhận ra, ai ngờ…Tớ biết lâu rồi, nhưng đừng lo, chúng ta sẽ không sao cả. Tớ sẽ bảo vệ cậu. Thật đấy!”
Tôi cảm động nhìn Lạc Tiên: “Chúng ta sẽ bảo vệ lẫn nhau.”
Lạc Tiên cười: “Ừ, được rồi. Thế Vô Tự đâu?”
“Hắn ta là ác quỷ. Tớ đuổi đi rồi”
Lạc Tiên sém chút nữa rớt cả mắt ra ngoài: “Cậu lại vô lí gì nữa vậy? Anh ta bảo vệ tụi mình suốt còn gì.”
Lạc Tiên bênh vực Vô Tự? Tôi nghiêng mặt: “Chẳng phải cậu ghét anh ta sao?”
Lạc Tiên khua tay múa chân: “Ừ thì đúng là ghét, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, bla…bla…”
Tôi mặc kệ Lạc Tiên với bài diễn thuyết của mình. Lại nghĩ mình đã ngu muội suốt thời gian dài. Cái gì mà dã thú, không phải “pet” của anh ta sao. Rồi quan hệ của anh ta với nữ tử áo đỏ, chẳng phải là quan hệ nam nữ, tình chàng ý thiếp sao, lại còn trước mặt tôi diễn màn thù địch. Rốt cuộc, tại sao không giết phắt tôi đi? Trong tay tôi giữ những hai vật quý. Võ công thì tồi. Chỉ được mỗi cái nhan sắc là duyệt được.
Đúng là càng nghĩ càng rối, vai trò của tôi là gì? Hai người bọn họ giỏi như vậy, tại sao còn cần tôi? Thật muốn phát điên.
“Vô…Tự. Ây da, huynh lại đây giải thích cho muội ấy đi. Có hiểu lầm gì cùng nhau giải quyết ở đây đi.”
Tôi liếc mắt, Vô Tự tay cầm áo choàng đi về phía chúng tôi.
Lạc Tiên đẩy tôi về phía Vô Tự, rồi lánh sang chỗ khác. Vô Tự đứng cách tôi mười bước.Nhìn tôi nhưng không nói gì.
Cuối cùng tôi đành mở miệng: “Huynh định giải thích như thế nào?”
“Ta không định giải thích.”Vô Tự trả lời, trên mặt không biểu lộ cảm xúc nào.
Tôi mím môi, khóe mắt cay cay: “Vậy huynh ra đây làm gì? Diệt khẩu?”
Vô Tự vẫn đều giọng: “Tại sao ta phải làm vậy?”
“Cái đó huynh tự biết.”. Tôi sụt sịt.
“Ta thực sự không biết.”
Vô Tự bước lại gần hơn, bước chân trên lá khô nhẹ nhàng, không hề phát ra tiếng động, đúng là bản năng của sát thủ. Theo cảm tính, tôi lùi lại. Tiếng chân đạp lên lá khô nghe rào rạo. Đột nhiên đạp phải hòn đá, mất đà ngã ngửa ra sau.
Vô Tự chụp lấy tay tôi kéo lại, đầu tôi va vào ngực anh. Ngực anh tuy cứng, nhưng mà tôi cũng không cảm thấy đau.
“Nàng không tin tưởng ta?”
Qua ánh mắt, tôi có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm của anh. Nghĩ một lúc, tôi nói: “Tôi đã tin huynh. Nhưng với tất cả những gì xảy ra. Tôi có thể cứ vậy mà nhắm mắt bỏ qua, tiếp tục tin huynh?”
“Nếu đã quyết định đặt lòng tin vào một ai đó. Tại sao không tin tưởng cho đến cùng?”
“Sợ…đau.”
Nước mắt lăn dài trên má. Tôi thật không muốn khóc trong hoàn cảnh này.
Vô Tự đặt môi lên khóe mắt ướt át của tôi, anh thì thầm: “Tiếp tục tin ta. Được không?”
Tôi nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe: “Huynh trả lời tôi ba câu hỏi đã”
Vô Tự dịu dàng: “Được.”
Tôi đưa tay gạt nốt mấy giọt nước mắt còn đọng trên mi, khẽ nói: “Huynh với nữ tử kia có phải đều ở Hỏa Phụng?”
“Ta không ở đó. Ta sinh ra và lớn lên ở đây.” Vô Tự hiền dịu nhìn vào mắt tôi.
“Nhưng tại sao huynh sử dụng võ công hệ Hỏa? Nhưng mà tôi với huynh hai phái đối nghịch cũng không thể cảm nhận được huynh hiện diện, tại sao?. “
Tôi có quá nhiều điều thắc mắc, nhất thời muốn đem tất cả hỏi một lượt, thành ra nói ra câu cú chả đâu vào đâu.
Vô Tự thoáng chút tư lự, sau đó nói: “Phụ thân ta là hậu duệ cuối cùng của Độc Huyền kiếm và Thanh Yên Tử. Mẫu thân là hậu duệ của Ám Phong thần khí. Hai người kết làm phu phụ, sau đó sinh hạ ra ta. Bây giờ, nàng đã hết thắc mắc chưa?”
Tôi ngây người, hồi lâu mới nói: “Thế nên khi lão bá kể đến chuyện đời trước, huynh tập trung cao độ đến mức không buồn nhúc nhích. Thân thế của huynh quả là đặc biệt.”
Vô Tự thờ ơ: “Đặc biệt sao? Ta chẳng thấy.”
“Thực sự rất đặc biệt mà.”. Tôi khẳng định một lần nữa.
Vô Tự nghiêng đầu, cười: “Vậy sao?
Tôi gật đầu: “Ừm”.
Ánh mắt Vô Tự trở nên mơ màng: “Vậy có đặc biệt với nàng không?”
Tôi: “…”
Vô Tự lại choàng áo cho tôi. Theo thói quen tôi hỏi: “Cái áo này vừa bị vứt xuống đất mà, hôi muốn chết. Mà huynh bao lâu giặt áo khoác một lần vậy?”
Vô Tự cười cười, trong mắt có ý trêu đùa: “Áo là nàng vứt, vậy nàng giặt đi.”
Nghĩ cũng phải, tôi lần lần xem xét chỗ nào dơ, nhưng dưới ánh sáng nhập nhoạng, vết dơ không thấy mà lại thấy một cái đầu thập thò sau rặng trúc.
Nhìn kĩ chút ra là lạc Tiên, bộ dạng cậu ta trông rất sốt ruột. Thấy tôi nhìn, Lạc Tiên bèn tiến lại: “Hay là vừa đi vừa đi đường vừa đàm đạo đi. Chúng ta cần tranh thủ thời gian.”
Vô Tự cũng đồng tình. Vì vậy tôi không có gì để phản đối.
Cứ nghĩ xuống núi sẽ đỡ mệt hơn leo lên. Nhưng hóa ra mệt như nhau. Giá mà có con ngựa cưỡi thì đỡ. Nghĩ đến đây lại nhớ tới Phụng Tiên: “Vô Tự, huynh không có pet sao?”
Vô Tự chân vẫn bước đều, suy nghĩ một lúc quay sang hỏi tôi: “Pet là gì?”
Tôi ngạc nhiên: “Không phải con quái thú là pet của huynh sao?”
Vô Tự dừng bước, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: “Nàng có suy nghĩ lạ vậy? Con quái thú liên quan gì ta?”
Tôi nhìn Lạc Tiên, mắt cậu ta còn tròn hơn tôi. Tôi liếm môi: “Vậy huynh có gọi được con thú nào đó không?”
Vô Tự: “…”
Vô Tự nghĩ nghĩ, rồi quay qua hỏi tôi: “Nàng đói rồi hả?”Trong giọng nói có chút lo lắng.
Tôi cụp mắt xuống, phẩy tay: “Không đói. Đi tiếp thôi.”
Tôi đâu phải thể loại đói quá hóa hồ đồ. Nghĩ thế, bụng lại phản đối réo lên một hồi. “Chết tiệt”. Tôi lén nhìn Vô Tự. Thấy khóe mắt anh nhăn lại, chắc đang cười.
Đi đường buồn chán, tôi đi sát vào Vô Tự, kiếm chuyện phím: “Huynh vì sao lại che mặt?”
Vô Tự vẫn bước đều, đáp gọn lỏn: “Vì xấu”
Tôi nghệt mặt. Cho dù có xấu tôi cũng không để ý. Dù sao cũng có đôi mắt đẹp bù lại. Nói chuyện với một người mà không thấy được mặt, cảm giác khó chịu như bị kiến đốt vậy.
Tôi lẩm bẩm: “Lẽ ra phải đổi ba câu hỏi thành ba yêu cầu. Đúng là ngốc.”
Vô Tự không nghe thấy bước chân tôi theo sau thì ngoái lại: “Nàng làm sao vậy?”
Tôi thở dài: “Có sao?”
Sau đó nhanh chóng đuổi kịp Vô Tự. Anh đứng chờ tôi chạy lại, mới xoay người tiếp tục đi.
Lạc Tiên đúng là thích hợp làm pet. Cả đường đi toàn tụt lại phía sau làm cái đuôi của chúng tôi.
Chú thích:
*pk: là một hình thức khiêu chiến với một nhân vật khác trong game, tùy từng game mà cho phép người chơi pk theo các cách khác nhau.