Vậy là Nhóm Lãng Tử qua ải. Rốt cuộc cũng tìm được nhà con Liu Yi Fei.
Tưởng bắt cô ả dễ dàng. Ai dè cô ả dữ hơn cọp nữa, vừa nhảy vào bị đánh văng ra. Thằng Tài Ba cũng đỡ nổi có 7chiêu rồi văng ra cửa sổ. Rốt cuộc chỉ còn mỗi mình Đại Hiệp trơ trọi, nhìn y hệt hai người tình đang đắm đuối nhìn nhau vậy. Ta liền rút quạt đánh ngay Tuyệt kỹ Thần Phiến Thu Châu.
Ngờ đâu đánh xong mới biết sai lầm. Cô ta dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cào quạt tơi tả, móng tay ả Fei này đảm bảo dài hơn móng chồn ! Đáng Nể ! Đáng Nể !
Vì nể tức là ...nói nhẹ đi. Chứ thật ra Đại Hiệp ta thấy không ổn , nên liền phóng qua cửa sổ ,dùng khinh công Độc bộ thiên hạ là Hàn Tinh Phi Quang lao vút đi... Thật đó, còn nghe tiếng điện chạy rere . Ủa nhầm !
Không ngờ cứ mỗi lần nhìn lại là khuôn mặt của Liu Xi Mei Zi lại hiện ra. Mặt lạnh lùng không một giọt mồ hôi. Sao cái bà Fei này luyện được khinh công khủng khiếp thế ! Thiên Hạ Đệ Nhất Khinh công có nguy cơ tụt hạng. Đại Hiệp ta nổi nóng dừng ngay lại.
Ta dừng lại nhưng ả không có vẻ gì dừng lại, cứ lao tới ngay mình. Đại hiệp ta liền dịch bộ. Dịch bộ xong mới thấy mình ngu.
Ngu ! Lần đầu là sai lầm, lần tiếp theo thì quả là ngu...chính cống !
Tiếc ! Chút nữa là ôm được mĩ nhân rồi. Người xưa có câu « chết dưới tay mĩ nhân , làm ma cũng phong lưu ». Mà ả Fei này đụng làm sao chết nổi. Đúng là ngu hơn bò. Ngu cỡ con trâu !
Đại Hiệp ta mới cáu, dùng thứ tiếng xù-xù-ca xù-xù-kê xù-xù-căn hỏi :
-Môn khinh công của ...Fei tên gì ?
Ả Liu mới ngây thơ :
-Ta làm gì biết khinh công, đó là mấy ông đạo diễn kéo dây chứ !
Nói một câu nghe muốn trào máu. Đại hiệp ta cười khổ, khinh công làm sao bằng cần cẩu kéo dây.
Chợt thấy bọn đạo diễn và cảnh sát kéo lại, họ khép chặt vòng vây. Tức hết sức, miếng ăn đến miệng lại bổng dưng hỏng bét ! Đại Hiệp ta liền cười khanh khách :
-Này Liu Xi Mei Zi, có biết tôi định làm gì không ?
-Làm gì ?
-Bắt Liu Xi Mei Zi đem về nước chứ làm gì !
Ả Liu cười mỉm chi :
-Thôi đi nhóc con, ở tù vài tháng là hết muốn bắt chị nữa.
Đại Hiệp ta câu giờ rốt cuộc đã nghĩ ra đây là trận Thất Tinh Bắc Đẩu. Đại Hiệp ta đã từng bị trận này vây hãm. Lần đó sư phụ đi vắng, 49sư huynh đệ đã lập trận này định giết ta cướp Y-Bát. Lần đó may nhờ Lạc Hồn Tiên Tử đến cứu ta. Nói đúng ra thì lúc đó võ công Lạc Hồn Tiên Tử chưa luyện thành, chỉ vì lo lắng cho ta nên nhảy xuống ra mặt. Nếu bị đánh chắc thân mình cũng lo chưa xong. Cũng may là lúc Lạc Hồn Tiên Tử xuất hiện thì tất cả họ đều nhìn dính vào, chả động đậy tí nào, một tí cũng không. Tất nhiên lúc đó ta cũng chưa luyện thành thần công. Dù sao cũng có thành tựu rồi, đó là Khinh Công đệ nhất.
Đại Hiệp ta đang nghĩ cách thoát thân thì bà Fei chợt lên tiếng :
-Nếu thi mà nhóc thắng được chị thì chị cho nhóc đi
-Thi gì ?
-Cầm ,kì, thi, hoạ.
-Ừ. Cờ tướng vậy !
Thế là đánh cờ. Đúng là cờ lừa, ả để ta ăn quân xe rồi đẩy ngựa xuống chiếu bí. Đại Hiệp cáu :
-Liu Yi Fei tuổi con ngựa à ?
Ả cười cười :
-Chị của em tuổi Mèo.
Đại Hiệp ta thấy mình ngu nữa. Năm nay năm cọp, kị nam cọp, hợp ...cọp cái. Ả lại là sư phụ của cọp cái, còn ta lại là Bát Đản Vương Lương Hổ. Nên vừa gặp ả thì thua ...liểng xiểng. Ả lại lên giọng chị cả :
-Vậy chịu trói đi nhóc !
Hì hì, nếu một mình cô thì tôi còn có thể bị ...trói gô. Còn có thêm bọn họ thì ta sẽ ...trổ vòi cho mà xem. Đại Hiệp ta chợt nhìn thấy một ông cảnh sát mang tên Khôn Nhất Xứ, liền dùng ngay môn thân pháp cứu mạng là Tróc Phong Hoán Ảnh Đại Thừa lướt đến ông ta, Hô to :
-Nạp mạng cho ta !
ông ta quả thật sợ chết, liền quay đầu chạy mất dép. Ta liền theo chỗ trống đó mà chạy, chạy còn hơn gặp ...ma nữ
Người càng thông minh thì càng nhát gan, càng sợ chết. Đúng ...hết cót !
Thật lâu, Đại Hiệp đến một cái hồ tên là hồ Cản Đường, nó chặn đường đi của ta. Đại Hiệp ta liền ngồi xuống một phiến đá có tên là Vuông đá Thuận Tiện, ngồi bẹp và khóc ròng, khóc hơn mưa bấc tháng Bảy, tháng Tám.
Chợt một ông Bụt hiện ra và hỏi :
-Tại sao con khóc ?
-Ông là ai ?
-Ta là bụt, Bụt đây.
-Sao vừa già vừa xấu hoe vậy ?
Ông Bụt từ tốn :
-Vì cái xinh đẹp, trẻ trung thì người yêu con lấy hết rồi !
Đại Hiệp ta nhớ đến Nhóm Lãng Tử đã bị bắt lại khóc nữa. Ông Bụt nói :
Ta biết. Ta biết. Ta sẽ giúp con !
Ông ta nói nhỏ rồi thu mây đưa ta lên cửa Trời. Ông thiên binh giữ cửa Trời tên Cấm Đi Bậy quát hỏi :
-Ranh con, đi đâu ?
-Ta là Mộc Phiến Luân Hồi.
-Quạt mày đâu ? Làm tao Luân Hồi thử coi
Đại Hiệp ta liền nhảy xổ lại chộp cây thương của ông ta siết cổ ông ta lại. Ông ta la toáng lên :
-Tha mạng ! Tha mạng !
Đại Hiệp ta vừa buông tay thì ông ta đã chạy tuốt vô trong la ầm ỹ :
-Cứu mạng ! Cứu mạng ! Có kẻ làm loạn.
Ông Ngọc Hoàng đang được xoa bóp, lim dim mắt coi tiên nữ múa. Ông hé mắt hỏi :
-Ai làm loạn ?
-Là Nam Tào!
Ông Ngọc Hoàng sửng sốt :
-Đâu, hắn đâu ?
Đại Hiệp ta phe phẩy cái quạt hơi ...tơi tả :
-Có việc cần Ngài giúp đây !
Nói xong nở một nụ cười 100%... cầu tài.Ông thiên binh chỉ ta :
-Hắn là Nam Tào !
Ngọc Hoàng nheo mắt nhìn nhìn ta :
-Mộc Phiến Luân Hồi Kim Diện Đại Hiệp?
Ta đáp :
-Họ Lạc tên Cung Đường.
Ngọc Hoàng liền chỉ ta nói với các thiên binh, thiên tứơng :
-Hắn không phải Nam Tào nhưng hắn giết người nhiều hơn cả Nam Tào đi bắt. Ai bị hắn giết rồi thì dù Nam Tào có nói thế nào cũng không dám đi đầu thai. Chỉ vì sợ gặp hắn !
Các thiên binh thiên tướng hô lên một tiếng, xông vào định bắt Đại Hiệp ta. Nhưng đâu có dễ, ta chỉ dùng một chiêu Lạc Sa Nhạn đã đến bên người đấm lưng cho Ngọc Hoàng. Đại Hiệp ta biết cô ấy là cháu vợ của ông anh rể của bà Thiên Hậu, tên Ngọc Viên.
Ngọc Viên! Cô ta vừa xinh đẹp, vừa thanh khiết, vừa diễm lệ, vừa có mị lực. Chắc rằng Ba Cõi,từ Trời đến Trần Gian không ai đẹp bằng cô ta. Ngoại trừ một người đẹp hơn cô ta một chút, đó là ...người yêu của tao ! :))
Đại Hiệp ta mới nói :
Ngọc Viên xinh đẹp ơi ! Giúp ta đi mà !
Cô ta thỏ thẻ :
-Anh là Lạc Chung Thường à ?
-Vâng, tôi đây !
Cô ta cười, nụ cười anh đào làm Lạc Đại Hiệp bỗng biến thành ...Lạc Đường. Cô ta hé miệng thủ thỉ :
-Không cần Ngọc Lão Gia, tôi cũng có thể giúp được chàng.
Đại Hiệp ta nghe trời đất đảo qua đảo lại, nhưng chắc chắn hơn 1% là cô ta nói vậy
-Nhưng trả ơn tôi bằng gì ?
Mộc Phiến Luân Hồi hơi tơi tả, bị ả Liu xấu tính ấy cào nát. Hoả Long Thần Kiếm bị gãy càn nên bỏ ở nhà rồi, tức Lạc Bảo Long An. Xe đạp thì càng không đem lên Trời. Rốt cuộc chỉ còn Kim Diện. Đại hiệp ta cười cười :
-Được thôi, dễ mà !
Ta liền thừa nước chồm tới định hôn ả. Ả đứng im làm máu của ta tập trung lên miệng hết rồi, tâm thần thì dồn cả lên mặt. Lúc đó không ngờ chân ả lại hoạt động. Đại Hiệp ta lãnh một cú đá hơi...không nhẹ. Ăn một dấu giày cao gót, bay vọt ra khỏi cổng Nhà Trời.
Giữa giây phút đó, ta lại nhớ cổ nhân « Hoa đẹp là hoa có gai ». Ả Ngọc Viên đáng ghét này mọc gai ở chân !
Hết chương 2.