Đang lúc quyết đấu, không biết từ đâu, một lão ăn mày xuất hiện tống cho ta một chiêu Đại Thủ Ấn. Nhìn kỹ lại người ăn mày chẳng ai xa lạ, chính là Vô Danh đại tiên. Thế là Đại Hiệp ta hết động đậy!
Ta còn nghe loáng thoáng tiếng thằng Biểu Quyết vang lên trong Iphone:
-Lão này chắc là cha của Áo Vũ Cơ Hàn !
Hạ được Kim Diện Đại Hiệp ta thì Vô Danh Đại Tiên nổi danh như cồn, biến thành Vang Danh Đại Tiên . Haha:)):))
Đang được báo chí quay phim phỏng vấn , chợt lão Vang Danh nhảy đửng lên:
-Nguy to, thằng Đại Hiệp đâu rồi ?
Ông Tây Hải Vương đang dùng tăm sỉa răng, nói:
-Hắn đã chết nên Ngưu Đầu Mã Diện rước đi rồi…
Quả thật Đại Hiệp ta đang cùng hai thằng Đầu Trâu Mặt Ngựa xuống Diêm Vương, hai thằng này xem mặt rất dễ thương. Nghe ta nói, bỗng có người hỏi “Dễ thương thật ư?”. Đại Hiệp ta lúc đó trả lời: “Thằng đầu trâu thỳ răng khểnh, người ta luôn nói răng khểnh nói chuyện có duyên. Còn thằng mặt ngựa thì đầu trọc, người ta hay nói đầu trọc thì hiền, hiền thì …không khó thương”.
Tại Âm Hồn Trấn, bọn quỷ Tàn Khuyết đang cào cấu mấy người do bọn Ngưu Đầu Mã Diện phía trước dẫn đi ngang. Đại Hiệp ta thấy bọn đó cụt đầu cụt tay rất ghê, liền lấy tay che hai mắt theo hai tên dễ thương đi qua. Bọn ấy liền cào cấu áo của ta. Đại Hiệp liền nhắm mắt đưa …tay. Làm gì ư? Để chộp hai thằng dễ thương đi …lãnh đạn giùm. Chưa kịp kéo hai thằng thì nghe cả bọn quỷ Tàn Khuyết la to:
-Trời ơi !
Chấn động muốn xỉu. Đại Hiệp ta nhìn lại thì cả bọn Âm Hồn Trấn biến mất rồi, còn hai tên Ngưu Đầu Mã Diện đang chống tay vào gối thở dốc. Đại Hiệp ta nhìn lại y phục mình đã rách bươm hết rồi, liền gật gù:
-Chắc lão Vô Danh, à, Vang Danh Đại tiên từ đây trở về !
Qua một con sông như sông Cửu Long, nước sạch trơn, trong veo, có lục bình trôi êm ả, một cây cầu bắc ngang như một dải lụa quấn cổ người nhi nữ. Đại Hiệp tức cảnh sinh tình:
-“Bước tới bờ sông thấy cái cầu.
Ngưu thần Mã tướng đứng trông nhau
Thênh thang đường rộng, người hoang vắng
Ướm hỏi nơi đây, lạc chốn nào?”.
-Cầu Nại Hà đó cha !
Đại Hiệp xua tay:
-Ta không muốn có con như ngươi đâu!
-Ừ !
-Nghe nói cầu Nại Hà là một dây lòi-tói gần mặt nước, sông toàn những máu, những kẻ oan hồn giơ tay níu người ta xuống mà?
Tên Mã Diện “xì” một tiếng:
-Chỉ tại danh tiếng ngươi tốt đẹp quá nên 36 thứ dạ-xoa đi núp hết rồi. Oan hồn dã quỷ đã tránh đi 30dặm từ 10 ngày trước khi ngươi tới. Họ còn quyên góp tiền xây tặng ngươi cây cầu này đấy !
-Chi vậy?
-Cho ngươi đi vững. Bọn họ sợ ngươi té xuống !
-Thật không?
-Bọn họ sợ lắm, quả là sợ muốn chết luôn !
Đại Hiệp ta bâng khuâng,muốn trao tặng họ một tấm bằng khen “Tập Đoàn Bảo Hiểm Nhân Mạng Uy Tín Nhất Thế Gian”. Ta liền theo hai thằng dễ thương lên Điện U-Minh.
Ai dè đến đó chẳng khác gì Bãi đá Shin-Shi-Cư, ngổn ngang và bừa bộn.
-Chắc mới có động đất.
Hai thằng dễ thương ngây người. Sau đó chạy đi xem xét các nơi. Lát sau hai tên xuất hiện, trên vai có tai nãi, Đại Hiệp chặn hỏi:
-Đi đâu vậy?
Tên Ngưu Khểnh cười nói:
-Đi thôi, Diêm Cung đã không còn, chúng ta ở đây làm gì !
-Không bắt nữa sao?
-Chưa phải lúc đâu. Bây giờ về Trần gian, tôi đãi một bữa hoành thánh, sắp đói chết người.
.
Đang ăn thì có một bọn nhảy vào quán, người đông nghẹt, tối sầm như có bão tới. Ta nghe tiếng quát to:
Thằng Đại Tặc kia, đầu hàng mau !
Ta định thần nhìn lại thấy bọn ông Long Vương và mấy ông mặt quen quen. Hai thằng Ngưu Khểnh, Mã Trọc kêu lên:
-Tứ Chúa.
-À , hoá ra là các vị Diêm Trưởng lão, thất kính ! Thất kính!
Chợt nghe tiếng kêu rất êm tai:
-Ê cứu ta với nhỏ ơi !
Hoá ra là ả Liu. Lòng ta chợt nghe êm đềm, một cảm giác ngọt ngào len lỏi. Nhìn thấy ả đang bị trói, mấy tên râu cá trê đang bịt miệng ả. Đại Hiệp tức quá cười ha hả :
-Lên đây, lên đánh với ta. Ăn hiếp cô ta có gì tài giỏi.
Đang lúc cao trào, thằng Ngưu Đầu hỏi :
-Bắt hắn làm gì ?
-Trị tội !
-Bỏ đi, khi nào xây lại Diêm Cung rồi bắt cũng chưa muộn.
Ông Khoái Lạc Vương, ủa nhầm, Thái Hạc Vương nói :
-Tìm được nhà hảo tâm rồi !
-Ai vậy ?
Ông Thái Hạc Vương nghinh ngang :
-Ông Ấp-ra-mỏ-vịt. Ổng chi 420tỉ USD xây điện Sâm-la còn hoành tráng hơn xưa.
-Ổng có 23tỷ mà ?
-Mi điên à ? Hắn tài trợ cho 1tỷ USD quy đổi ra đô la Âm phủ đấy.
Ông Tu Mi Vương chỉ ngay ta :
-Bắt hắn ! Chớ để đêm dài lắm mộng. Lên !
Cả bọn liền nhảy xổ vào ta, chợt nghe có tiếng hô :
-Khoan đã !
Cả bọn dừng lại. Đại Hiệp ta ngây người :
-ANH LIỀU MẠNG !!!
Ta liền nhảy xổ lại ôm chầm lấy anh. Anh Liều Mạng mới nói với mấy ông Diêm Vương :
-Đây là bạn ta !
Mấy ông Diêm Vương không ngờ lại chắp tay nói :
-Nếu biết là bạn của Liều Mạng Đại Hiệp thì chúng tôi không đến đây làm phiền rồi. Cáo từ !
Thế là cả bọn ông Diêm Vương đi hết. Còn lại hơn mấy trăm người phe ông Long Vương. Anh Liều Mạng liền đưa ra một tờ giấy. Nghe ông Bắc Phương Long Vương đọc :
-Giấy xác nhận phòng xét nghiệm quốc tế. Tiêu chuẩn ISOO9003. Bệnh nhân nghi ngờ nhiễm cúm gia cầm, chủng H1N1. Kết quả dương tính cần cách ly.
Đại Hiệp ta nghe « véo » một tiếng như tiếng rít gió. Cả không gian sáng tỏ trở lại. Tờ xét nghiệm còn chưa rơi tới đất, lại chỉ còn Đại Hiệp ta và anh Liều Mạng ở đó, tất cả bọn kia không biết đi đường nào rồi. Đại Hiệp thở dài :
-Hoá ra thần thánh cũng sợ chết !
Chợt thấy Ả Fei đi vào :
-Gió cuốn ta tận cuối con phố đó !
Ba người liền nhảy vào một quán bia. Anh Liều Mạng liền kể lại.
-Lúc ta chết đi liền được bọn Ngưu Đầu bắt đi. Họ rất sợ ta liều mạng nên đối xử rất tử tế. Một hôm ông trùm Khủng bố Di-Le-Ca Te-Ca-Ra ( đi lên cao té cái rầm) vì vụ cháu ổng là Tiểu Khủng Bố (thực chất là con tư sinh) bị đoạ vào địa ngục liền phái đội Cảm tử cho nổ 8máy bay xuống Địa ngục và khống chế 17 máy bay khác. Đòi bọn Diêm Cung trao đổi, mấy ông Diêm Vương không chịu thả Tiểu Khủng Bố, nói :
-Sống hiên ngang, chết hiên ngang. Ta *éo trả người sang, mày có giỏi cứ qua càn !
Thế là ông Trùm khủng bố liền huy động lực lượng cướp máy bay quân sự của Nã-Lạp Quốc với mấy trái bom hạt nhân thả xuống Điện Sâm La. Mấy ông Diêm Vương bỏ Ngai-vàng đào thoát theo kiểu bỏ của chạy lấy người, liền muốn liên minh với ta chống đại địch.
Lúc ấy thì bọn ông Trùm Te-Ca-Ra kéo đến dàn hàng ngang. Họ bước đến một bước thì mấy ông Diêm Vương lùi một bước, rốt cuộc mấy ông Diêm Vương núp sau lưng ta hết. Chợt nghe thằng Phát Hiện kêu với ông Trùm :
-Chạy thôi chú ơi ! Hắn là tên Liều Mạng đó !
Ông trùm nhíu mày :
-Là hắn ?
-Dạ. Trên đời này con chỉ sợ kẻ Liều Mạng !
Ông Trùm rút danh thiếp đưa cho ta :
-Chi vậy ? –Ta hỏi
-Tái Kiến !
-Muốn đi sao lại phải đưa danh thiếp ?
Hắn chửi đổng lên :
-Mẹ Kiếp ! Mày phải biết tao cũng cần thể diện của tao chứ, sao có thể bỏ chạy như chó cụp đuôi thế được. Khi nào con mẹ nó tên bại hoại nhà ngươi đi máy bay nhớ gọi điện cho bọn ta tránh ra nhé. Thứ gì không biết sợ chết, thật là dị hợm.
Nói rồi họ hiên ngang ra về. Họ còn hát một bài Đoàn Ca của Liên Hiệp Đoàn Khủng Bố :
-Ta đi lên máy bay, ta mang theo quả bom. Ta cho bom nổ tung, máy bay xuống đầm lầy, bọn mi thành bầy nhầy, đi xuống địa ngục luôn. Bọn mày chết chưa con... Ta đi lên máy bay, ta mang theo quả bom. Ta cho bom nổ tung, máy bay xuống đầm lầy. Bọn ta là bậc thầy, nào lên Thiên Đàng nhé, thế .mới. là .tài .cao...
Hoá ra họ liều mạng với người ta, nhưng lại sợ gặp người liều mạng hơn họ. Có lẽ bởi vì họ chết chung với một người không sợ chết thì chả còn ý nghĩa gì, cũng không làm cho người ta sợ được, mà người ta không sợ thì họ không hài lòng...
Kể xong anh Liều Mạng cười cười. Ta biết tỏng cái ý nghĩ đó rồi. Anh Liều Mạng liền liều mạng ôm con Liu Yi Fei hôn một cái. Ả Fei bất ngờ tát cho 1cái. Anh ta nói :
-Cả cái mạng còn dám liều, đỏ mặt thì đáng gì !
Đại Hiệp ta nhân lúc cô ả quay sang anh Liều Mạng cũng bắt chước hôn ả một cái. Không ngờ bị cô ả tát 2 cái, thành Hồng Diện Đại Hiệp, haha
-Wê, ăn gian, sao đánh ta 2 cái?
Ả Fei cũng thành Hồng Diện Tỷ Tỷ đáp:
Đánh dự bị !!
Hết chương 8.