Ta liền chạy ra quán bà Ba Bầu, cách đó ba giậu mùng tơi, àk nhầm, cách 3km, ăn ba tô cháo lòng rồi gác chân lên trán trầm tư, ủa, gác tay lên ván:
-Sao mà ả Biếu-Tay-Phone đó còn chưa tới nhỉ?
Ta liền dùng môn khinh công Độc bộ thiên hạ thứ ba là Kiết Thư Thất Hải trở lại tìm. Có lẽ tạm dịch ra tiếng Việt là hớt hơ hớt hải =))
Ta gặp ả Fei còn đứng ngay chỗ cũ, và nghe ả khóc khàn cả giọng. Đại Hiệp kêu lên:
-Sao không đi?
Ả ngây thơ:
-Tối thui hà, một mình ta, sợ ma lắm. Với lại ta biết thế nào ngươi cũng trở lại tìm ta.
-Chúng ta đi thôi.
-KHÔNG ĐI ĐƯỢC!
Đại Hiệp giật mình vì đó không phải là câu của Ả Liu. Ta nhìn lên, thấy một cái trực thăng có đèn pha đang từ từ hạ xuống. Loa phát ra từ đó. Ta nhìn xuống lại đần mặt ra. Lúc nãy rõ ràng không có ai, bây giờ lại có hơn 100 thằng lính cầm SMV-97, sau lại có 11 xe bọc thép, sau nữa lại có 2quả tên lửa bao vây hai người bọn ta thành hình chữ C (phía sau là vách tường). Đại Hiệp ngơ ngác:
-Họ đến hồi nào?
-Lâu rồi, hơn một giờ rồi.
-Vậy sao cô còn sợ ma?
-Bọn họ đâu rảnh mà nấp hoài.
-Vậy sao cô khóc?
-Ta sợ họ quên, mới khóc cho họ chú ý!
Đại Hiệp cười khổ:
-Cô có điên không !
Chợt nghe tiếng cài đạn lách cách, thằng chỉ huy quát lên:
-Các ngươi phải chết!
Đại Hiệp ta sợ quá, liền dùng một môn công phu Độc tôn thiên hạ là Thiết Bố Sam-Kim Chung Trạo ôm lấy con Liu Yi Fei tông sập bức tường sau lưng chạy đi. Bọn chúng thấy đuổi theo không kịp ,liền bắn theo một quả tên lửa. Bay “véo” một cái !
Đại Hiệp ta thấy tên lửa này coi thù nhanh hơn máy bay liền nhảy lên cỡi, chạy mệt lã cả người rồi. Chợt nghe con Liu Yi Fei nói khẽ:
- Ngươi hại chết ta rồi !
Đại Hiệp ta liền kêu lên:
-Mơ à? Tỉnh dậy.
Ả Fei nói khẽ:
-Lúc nãy ngươi đâm ta vào bức tường, xương cốt gãy hết rồi.
Đại Hiệp ta mới nhớ rằng đâm vào bức tường mà ta quên ả Fei ở phía trước hứng hết. Thẹn quá ,ta giả lã:
-Cô chết trong…vòng tay ta coi như cũng không uổng kiếp này. Có tâm nguyện gì không, ta sẽ giúp cho.
-Ta có một tâm nguyện…
-Là gì thế?
Ả Liu chợt bật dậy đấm 2phát vào đúng mũi ta, choáng váng. Ả quát lên:
-Ta muốn giết ngươi, đồ vô liêm sĩ, đồ hạ lưu, đồ tồi bại.
Đại Hiệp ta thấy đủ 33 ông trời rồi liền phát giác có hai khiếu đang chảy máu. Ta gắt lên:
-Mi sẽ gặp quả báo, đồ điếm, đồ dâm phụ, đồ tiện nhân.
Bỗng nghe ầm một tiếng long trời lỡ đất, Đại Hiệp ta mê đi luôn. Lúc tỉnh dậy thấy mình nằm dưới một cái đìa to. Hoá ra lúc nãy tên lửa tới đất rồi nổ tung. Ta lại nghe tiếng khóc nỉ non, quay lại thấy ngay ả Fei đang ngồi bó gối, gục mặt xuống khóc.
-Đánh ta rồi sao khóc mãi thế!
Ả thút thít:
-Quả báo rồi, ta bị gãy mũi rồi. Sau này không đi diễn được nữa.
Đại Hiệp cười cười:
-Thì đi Thẫm mỹ sửa lại.
Ả Fei ngẩng đầu la lên:
-Ta sửa mũi 5lần rồi, không sửa được nữa.
Đại Hiệp thở dài, nhìn quanh tìm cách đánh trống lãng, chợt phát giác ra một dãi phòng lớn. Trong phòng nọ có ba chữ Liu Yi Fei rất to. Đại Hiệp ta cười nói:
-Có người đón tiếp cô kìa.
Ả Fei quay ngoắt lại, thấy chữ liền chạy lại coi. Đại Hiệp ta nghe Ả Fei đọc:
“Liu Yi Fei, lão gia đập chết cha mày, đến con gà con cầy cũng không tha”
Ả Fei sầm mặt lại, đá tung cửa sắt vào. Không ngờ ả là Hậu nhân Liễu Đại Thoái. Ả vào rồi hầm hầm đi qua đi lại:
-Đồ thằng lỏi con, dám nhục mạ gia gia ta ư !
Đại hiệp không nhịn được hỏi:
-Cha nào vậy? Cha ruột hay cha nuôi?
Ả cáu bẩn:
-Là thằng cha mi !
Đại Hiệp ta khi ở quê tôn sùng ả ghê lắm, nhưng qua đây rồi ả làm ta bẽ mặt mấy lần, với ta thấy ả cũng không phải thần tiên gì ghê gớm cho lắm nên không tôn thờ nữa, cái khánh thờ cũng quăng bỏ lúc đi ngang Xa Mạc Gô-bi rồi. Đại Hiệp mặc xác ả, liền te te bỏ ra ngoài. Ả mới nói:
-Muốn nghe ta nói thì đứng lại.
Đại Hiệp đứng lại. Ả lại cười:
-Nhỏ là con rối của ta à?
-Nói đi.
Ả Fei chúm chím:
-Ta nói rồi đó. Ta đâu có hứa sẽ nói lí do.
Đại Hiệp tức mình, đứng ngay cửa thét lên:
-Giờ chịu ra chưa?
-Không ra thì sao?
Ta thấy ả chu chu mà phát cáu, liền Vận chuyển Hỗn Nguyên chân khí đánh ra một chiêu Gô-Bi Chưởng. Chưởng thế này mới nghĩ ra khi tên lửa bay qua Sa mạc Gô-Bi. Lập tức cát bay đá chạy, toà nhà đổ ập xuống, Ả Fei chạy bừa ra đẩy ta rồi té luôn xuống đất…
Chơi vơi ! Nói như một bộ phim. Ta đang chơi vơi nhìn ngàn vì sao lấp lánh, chợt thấy một chiếc trực thăng đang từ từ hạ xuống. Ta tỉnh queo liền. Nhớ lại chiếc trực thăng của Đặc nhiệm Trung Quốc, lập tức toàn thân run bần bật, mồ hôi vã ra như tắm, sợ bở vía đi. Liền đẩy con Liu Yi Fei qua một bên, bật dậy rồi chộp tay nó chạy như bay, quên cả khinh công là gì luôn.
Đang chạy chợt nghe thằng Tài Lộc trong Iphone vọng ra léo nhéo:
-Tiền tài…khi có…tài lộc…bay…
Đại hiệp suy ra hắn nói là:
-Chữ tài liền với chữ tai một vần, hoạ gửi tay bay...
Ả Fei kéo ta đứng lại:
-Lúc trước hắn thích ta nên đeo bám theo ta, bị ta vô tình đóng cửa xe làm hắn gãy ba ngón tay. Sau đó hắn đuổi theo ta gặp tai nạn mà không sống nổi.
Đại Hiệp tức giận, làm thinh. Nhân lúc đó ta lấy Iphone ra thì thằng khác thay thế rồi, hắn nói:
-Tiền tài vào tới mắt mà không cầm lấy, không bằng thứ gì cả. Con chó thấy cục xương trước mặt nó sẽ há miệng táp. Con gà thấy hột thóc cũng mổ. Đằng này hắn lại chạy như bay. Đã thế còn kéo cả Diễn Viên Điện Ảnh Thần Tiên Tỷ Tỷ chạy theo, thật là mất uy tín quá, mất uy tín quá.
Đại Hiệp hét lên:
-Thằng lẽo miệng kia. Mất Uy tín còn đỡ hơn mất mạng. Còn mày là thằng ch* nào tao chưa biết?
Hắn lại cười cười:
-Kim Diện Đại Hiệp danh chấn bát phương với môn khinh công đệ nhất thiên hạ thì cần gì biết đến danh tự kẻ hèn mọn này !!
Ả Fei xen vô:
-Hắn là Táng Thiên Thần Quyền Kê Khuyển Bất Lưu Cưu Đồ Sát.
Đại Hiệp hiểu ngay:
- À. Hoá ra mày là người võ lâm. Ý mày là tao không bằng con gà con chó chứ gì? Tốt tốt! Hân Hạnh Tái Kiến !!
Hắn ngây ngô hỏi:
-Là nghĩa gì?
-Nghĩa là, lần sau gặp mày chết với tao !!
Lúc đó thì trên trực thăng thò dây xuống , có mấy thằng leo dây xuống. Đại Hiệp suy nghĩ:
-Nếu còn AK thì xuyên táo rồi nha con!!
Bọn đó xuống rồi ta thấy rõ một thằng đi trước chừng 17-18 ôm một cái bọc, hai thằng đi sau vác hai bao, còn mấy thằng nữa đứng canh . Thằng đó tiến lại, Đại Hiệp liền đã chuẩn bị sẵn sàng. Thằng đó tiến thêm ba bước, Đại Hiệp rút quạt ra. Hắn đưa bọc tới, Đại Hiệp tiếp chiêu. Khi thâu quạt về bỗng tá hoả. Vì chiêu Thần Phiến Thu Châu lại thu về một tờ 500.000 VND. Thằng nhỏ vỗ tay:
-Đại Hiệp thúc thúc tài nghệ cao cường quá.
Ta bỗng biến thành Hồng Diện Đại Hiệp, hỏi bâng quơ:
-Đến đây làm gì?
Thằng nhỏ mới kể lại. Hoá ra chú này là con trai ông Ấp-ra-mỏ-vịt. Khi ông tỷ phú tặng một tỷ USD để xây lại Diêm Cung thì mấy ông Diêm Vương ngỏ ý hỏi chỗ ở chờ ngày Khánh thành Diêm Cung mới. Ông tỷ phú túng quá nên cho mượn ngôi biệt thự cao cấp của mình.
Mấy ông Diêm Vương ở đây công nghệ trang bị tới tận răng, thấy thoải mái quá nên ở lì. Ông tỷ phú thấy Diêm Cung đã khánh thành nên ngỏ ý muốn lấy lại. Thế là mấy ông Diêm La Vương nổi đoá lên, nói rằng muốn đòi thì đi xuống điện Sâm La nói chuyện sau (gạt sổ sinh). Ông tỷ phú sợ chết quá, nhưng vì tiếc của mà sanh bệnh. Nhờ Đại Hiệp ta tới nơi, oai danh làm mấy ông phải dọn nhà.
Hoá ra dãy phòng kia từng là nơi giam giữ tội nhân Diêm Cung, nên cái gã nhà báo kia mới ở đó mà viết mấy chữ to đùng nọ.
Đại hiệp nghe xong gật gù:
-Ta phải tốn hết 1tỷ đồng để từ Việt nam qua Trung Quốc. Lại phải mua quả tên lửa hàng chính hãng China-Fly của Trung Quốc hết 1tỷ đồng để bay qua đây đó.
Thằng nhỏ gật đầu chỉ hai bao mà hai người vác đó:
-Đây là hai tỷ đồng Việt nam mà cha cháu gửi Tiểu Thúc Thúc !
Ả Liu tròn mắt nhìn:
-Tiền 200đồng hả nhóc?
Thằng nhỏ xua tay:
- Nào phải đâu là nào phải đâu. Đây toàn là tờ 500k VND
-500k? Tiền thật hay tiền âm phủ?
-Thật 100%. Đã kiểm định qua 12 máy đếm.
-Có độn thêm gì không?
-Bao đựng toàn là tiền.
Đại Hiệp ta lúc đầu thấy chúng vác hai bao Ba-la, tưởng mang vũ khí như cái hòm trong truyện Anh Hùng Vô Lệ, ai ngờ toàn là tiền. Lại nghe thằng nhỏ tiếp:
-Thưa Tiểu thúc thúc ! Cò đất Việt nam quả là vô cùng tài giỏi. Một tỷ Đồng tờ 500nghìn bỏ vô một bao vác không nổi, mà bọn tiểu điệt làm không được như vậy, để một tỷ vào một bao ba-la tuy đầy nhưng rất tiếc vẫn vác nổi.
Đại Hiệp ta liền giải thích:
- Nào phải đâu là nào phải đâu. Bọn cò đất Việt Nam nói thế có nhiều lí do !
-Vậy tiệu điệt xin rửa tay lắng nghe lời vàng ngọc!
-Một là vì người Việt Nam không to lớn, mạnh mẽ bằng người Anh, người Nga.
-Tại sao vậy ạ?
-Cũng có nhiều lí do. Như họ chỉ nằm ỳ tính mưu mô không làm mà vẫn có ăn, mà tính nhiều thì dinh dưỡng bổ đầu còn thiếu, lấy đâu bổ tay chân, họ lại lười vận động nữa. Thế là họ nhỏ con hơn, mà nhỏ người thấy người cao lớn càng sợ hãi nên càng tính cách nào không dùng sức vẫn thắng. Rốt cuộc thì lùn hẳn đi…
Mấy thằng nghe nói đều gật gù, ta nói tiếp:
-Còn sao không mạnh mẽ? Thì tại bọn cò đất này gặp rất nhiều con mồng béo. Tiền bạc dư dả nên ăn no rững mỡ. Đã rửng mỡ mà tiền nặng túi quá nên họ vào kĩ viện, bia ôm, khách sạn đèn mờ …cho nhẹ túi bớt. Mà nhẹ túi rồi họ cũng hết hơi, còn sức đâu mà vác tiền !
Thằng nhỏ thấy Đại Hiệp ta nói hay quá nên mời ta và Ả Fei ở lại mở tiệc thết đãi. Ta có vào thăm ông Ấp-ra-mỏ-vịt một lần, ổng khoẻ lại rồi. Ta thấy ông ta vô cùng…đẹp trung niên, mỏ cũng không giống mỏ vịt chút nào. Haha
Không vì Ả Fei sửa mũi thì ta đã ở lại ăn ké nữa, của không vốn mà!!
Hết chương 11.