Vừa về đến Trung Quốc, Ả Fei lôi ngay ta lên Thiếu Lâm Tự vì nhớ đến cái mũi bị gãy mà Thiếu Lâm có Đại Hoàn Đan trị thương rất thần hiệu. Đến chân núi Thiếu Thất, Đại Hiệp la lên:
–Tới Xa lộ Đại Hàn rồi!
Cái đường có 6 làn này là đường lên Thiếu Lâm Tự. Bọn ta lên chùa, chùa to chảng. Đại Hiệp ta ở với ả Fei trong Bát Giác Đình, làm khách đến chiều. Định bụng tối nay sẽ lẻn vào Dược Phòng trộm thuốc. Đến chiều không ngờ ông Phương Trượng lại tới. Ổng lại bảo người mang vào 20cái rương, mỗi rương hai người khiêng. Ông chắp tay nói:
–Biết hai thí chủ vào từ sớm nhưng lão nạp bận đôn đốc huy động tăng nhân tìm kiếm dược liệu chế biến Đại Hoàn Đan nên chậm trễ.
Đại Hiệp la thầm:
–Hỏng bét !! Lão này Tuệ tánh ghê gớm, vừa vào lão đã biết rồi.
Chợt nghe ả Fei la làng:
–Trời ơi ! Đại Hoàn Đan đâu to thế?
Ông Phương trượng nói:
–Những viên Đại Hoàn Đan thường chỉ nặng 30gam, nhưng nữ thí chủ là người đặc biệt nên được ưu ái. Mô Phật! Số này trong uống ngoài thoa. Tức uống 10 viên, thoa 10viên.
Đại Hiệp ta ngã ầm ra đất cười sặc sụa. Ta hình dung ả Fei uống 10viên thuốc nặng mấy chục ký này, bụng sẽ như có mang chục đứa con. Lại đặt thêm 10viên thoa lên mũi…Trông bộ dạng Ả Fei lúc đó sẽ có người cười đến chết. Ả Fei đá ta một cái, hỏi:
–Quý nhân nào?
Hoá ra lúc nãy ta cười không nghe họ nói gì. Lão Phương trượng đáp:
–Có ghi rõ ở đây.
Lão đưa tờ giấy, trong tờ giấy viết:
–Đại Hoàn Đan thượng phẩm: 20viên, 30kg/viên.
Đại Hiệp hỏi:
–Thế quý danh đại tánh danh hiệu tôn xưng bổn nhân đại y đức gã đó là gì?
–Lão nạp nghe vị đó xưng là: “Dòng họ loạn thị, ta là cháu đích tôn”.
Đại Hiệp nhảy cẩng lên:
–Biết ngay là nó !
Nó tức là thằng Loạn Thị- một thằng trong Nhóm Lãng Tử ngày trước.
.
Sau khi đến Thiếu Lâm Tự chữa mấy ngày, mũi của Ả Fei đã lành lại. Chúng ta liền nhảy vào Trù Phòng ăn một bữa rồi tối về nhà Ả Fei. Đang ăn bỗng nghe rầm rập. Nhìn ra toàn là hoà thượng. Đại Hiệp cáu:
–Hoà Thượng mà đi như cảnh sát duyệt binh.
Liền đó một thằng cao lớn như lực sĩ đi vào. Hai tay gồng lên toàn cơ bắp, cao chừng hai mét. Đại hiệp kêu lên:
–Oái! Có một thằng Tây ở đây.
Ả Fei nói nhỏ:
–Thủ toạ Đạt Ma Viện kiêm La Hán Đường đó…
Đại Hiệp cười khẩy:
–Tướng tá thế kia, dù giao thêm cho hắn bốn năm chục cái chức cũng vác nổi mà.
Hắn cười đáp lại:
–Vác không nổi ! Vác không nổi! Trụ trì chỉ mới giao thêm hai chức là Hình Đường và Giám Quan thôi.
Đại Hiệp cười ha hả:
–Công việc thật tiện lợi nhỉ. Hình Đường đánh người cho chết rồi Giám Quan giữ quan tài.
Ta chợt giật mình kêu to:
–Nguy tai! Hắn chuyên giết người.
Liền dùng một chiêu Nhất Hạc Xung Thiên cắp Ả Fei bay lên ngồi vắt vẻo trên xà ngang.
Tên Thủ toạ liền chắp tay:
–A di đà Phật! Giám quan là giám thị và quan sát thôi.
Đại Hiệp ngáp ngũ vỗ miệng, bò lại phía cột ôm cây tụt xuống ngồi ghế uống trà:
–Thế thì đi quan sát đi. Đến đây làm gì !
Tên Thủ toạ lại nói:
–A di đà Phật! Thí chủ khéo giả vờ.
Đại Hiệp ta hỏi:
–Nói thế có ý gì?
–Bần tăng xin nói toạc móng heo ra là thế này. Tàng Kinh Các bị mất hai quyển tuyệt học là Dịch cân kinh và Tẩy Tuỷ kinh, có người nhìn thấy thí chủ đã lấy nó, giờ xin trả lại.
Đại Hiệp sờ cằm:
–Bần tăng gì mà nhiều đồ quý giá vậy. Ý ngươi là ta chỉ trộm chứ chưa thí được gì phải không?
Ả Fei liền dùng một thế Hoa Lạc Sa Phiêu lả lướt rơi xuống chỉ mặt hắn:
–Này Hoà Thượng! Dịch Cân Tẩy tuỷ Kinh đầy rẫy trên mạng rồi, chúng ta không thèm giữ đâu.
Ả Fei kéo ta nói nhỏ:
–Trả hắn đi. Tên này ghê gớm lắm đấy!
Đại Hiệp nổi tính trẻ con:
–Không trả!!
Tên thủ toạ thở dài rồi chấp tay:
–Đa tạ thí chủ!
–Ta không trả mà đa tạ gì?
–Đa tạ vì đã dạy bần tăng một bài học “của mình phải giữ cho kĩ, vì người ta lấy rồi sẽ rất khó đòi”.
–Đúng thế, vào tay ngọc móc không ra- Ta vuốt.
Ả Fei hỏi ngay:
-Đã học được một bài sao còn thở dài sầu não?
Hắn rầu rầu:
–Bần tăng đang than thân trách phận đó mà. Người ta có câu: “Nghèo nhân nghèo nghĩa thì lo, nghèo tiền nghèo bạc chẳng lo mình nghèo”. Bần Tăng quả thật đang lo vì cái sự nghèo của mình lắm lắm…
Hắn liền đưa tay lên hô lớn:
–Thập Bát La Hán dàn trận!
Loang loáng ánh vàng chớp nháy như đèn sân khấu. Khi định thần lại thì ta đã bị 18côn-thủ bao vây. Ả Fei lại ở ngoài vòng, ta kêu to:
–Vương Ngọc Yến ơi! Trận này làm sao phá giải?
Ả Fei nhăn nhó:
–Tám năm rồi ta đâu còn nhớ nữa.
Rồi Ả nhìn ta cười một cái 100% cầu tài.
Trận pháp liền phát động. Qua mấy chiêu, vì một chọi mười tám khó mà chống đỡ, ta liền nhảy lên xà nhà. Bay lên ta mới phát hiện xà nhà đã biến mất. Nhìn lại tên thủ toạ, thấy hắn một tay vác xà nhà, một tay cầm một cây cưa to tổ-bố. Hắn cười nham nhở:
–Muốn tìm xà nhà àk? Đón lấy !
Tên thủ toạ liền ném cái xà nhà qua, ta ôm lấy liền té xuống. Bọn Thập Bat La Hán liền dùng 18côn đan vào nhau thành một cái rọ kẹp ta lại. Tên Thủ toạ nham nhở cười tiếp:
–Thập Bát côn thế nào?
Đại Hiệp ta thở dài:
–Sắp thành tam thập lục côn chứ thế nào nữa.
Vừa nói xong đã nghe rắc rắc liên hồi, quả thật thập bát côn đã thành tam thập lục côn. Ta liền té xuống đất, ì ạch bò dậy. Tên Thủ Toạ chắp tay chào:
–Kim Diện Đại Hiệp quả là danh bất hư truyền. Bần tăng xin thỉnh giáo cao chiêu.
Hắn liền khoác tay cho người lui ra. Ta biết hắn là cao thủ nên liền vận công thủ thế.
Bỗng nghe “bịch” một tiếng đau nhói sau lưng, bao nhiêu chân khí thoát ra ngay vào mặt tên thủ toạ còn ta bay vút lên trời luôn. Ta còn nghe loáng thoáng tên Thủ Toạ nói:
–Thiện tai, thiện tai! Thí chủ chưa súc miệng!
Bay mãi qua khỏi núi Thái Sơn, à nhầm, Thiếu Thất, ta rơi xuống một dòng sông. Bất tỉnh!!
Hết chương 12