Tỉnh dậy ta thấy mình đang ở trong một phòng giam dưới nước, nhìn qua đã biết đây là đáy sông Hoàng Hà. Ta liền kêu to:
-Này các binh tôm tương cá sĩ tốt sông Hoàng Hà nghe đây, mau mau thả ta ra, ta là bạn thân của Tứ Hải Long Vương đây.
Chợt nghe một giọng cười ha hả vang lên, rồi một bọn người mặt y phục phi hành gia đi vào. Một người nói:
-Là bạn của ai?
Đại Hiệp giật mình vì đó là giọng của Bắc Hải Long Vương. Đại Hiệp cười khoả lấp:
-Ta nói ta là bạn của Tứ Đại Thiên Vương, ngươi không nghe rõ sao !
Tây Hải Vương đáp:
-Thôi được, cái tên Mộc Phiến Luân Hồi mồm loa mép giải. Ngươi không cần lo, bọn ta không làm gì ngươi đâu, chỉ chờ con bé Liu Yi Fei lặn xuống tìm ngươi là chúng ta tóm ngay. Chờ uống rượu Hỷ đi. Cả bọn còn lại đồng thanh:
-Chí phải !
Có một bọn nhà báo phóng viên tràn vào phỏng vấn, chụp ảnh chớp nháy. Nghe cái gì mà:
-Vị nào bắt được Kim Diện Đại Hiệp quả là nhân tài xuất chúng, các vị định phong thưởng gì vậy ạ?
-Vị anh hùng đó tôn tính đại danh là gì?
-Trong khi Thiên Cung và Diêm cung gần như bất lực trước môn khinh công quỷ khốc thần sầu thiên hạ đệ nhất của hắn thì Long Cung lại bắt được dễ dàng, có phải Long cung ngày càng có nhiều nhân tài xuất chúng không?
Mấy ông Long Vương cười hể hả đến không nín lại được, lỗ mũi đã to nay còn to hơn nữa. Ta nghe mắc cỡ giùm cho, hức một tiếng, quay lưng lại. Một tên phóng viên nói:
-Hắn có vẻ không phục. Các ngài nghĩ thế nào?
Lão Nam Hải gãi gãi cái sừng trên đầu rồi cười gượng:
-À , việc này cũng dễ hiểu. Thường thì trâu cột ghét trâu ăn. Làm sao hắn không ghen tức khi mà chỉ cần một tên tham tướng cá rô phi đã trói gô hắn lại dễ dàng.
Đại Hiệp lẩm bẩm:
-Mẹ Kiếp! Xỉu thì ai trói chả được.
Tên phóng viên lại phỏng vấn ta liền được đưa một bộ trang phục bảo hộ. Ông Nam Hải nói:
-Hắn bị lây của tên Liều Mạng 10 thứ bệnh bất trị, có giấy chứng nhận ISO 9003 đó. Hãy phòng thân đã!
Đại Hiệp lẩm bẩm:
-Thế cũng tin.
Tên nhà báo đến sau lưng ta nghe thấy, nói:
-Ngươi nói họ tin chứng tỏ điều gì biết không?
-Họ ngu.
-Không phải. Họ cả tin. Nhưng họ cả tin chứng tỏ điều gì biết không?
-Họ gà mờ.
-Không phải. Họ kém kiến thức. Nhưng họ kém kiến thức chúng tỏ điều gì biết không?
-Họ éo có học.
-Không phải. Vì họ không nói dối. Còn chúng ta thì nói dối. Thôi, vào chính đề. Đang bị nhốt ở đây, Lạc Đại Hiệp ngươi có cảm nghĩ gì?
-Ngươi muốn biết?
-Không muốn đã không hỏi !
-Muốn biết làm chi?
-Làm bài luận!
-Bài luận có lợi cho ta không?
-Không chắc. Có lẽ không!
-Đã không có thì việc gì ta phải nói.
-Tại ta muốn ngươi nói!
-Thế bài luận có lợi cho ngươi?
-Không chắc. Có lẽ không!
-Không chắc sao vẫn làm?
-Vì có người nhờ ta làm!
Đại Hiệp giật mình quay người lại hỏi:
-Người đó là nam hay nữ? Đẹp hay xấu? Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?
Hắn gãi đầu, tức gãi cái vỏ bảo hộ của mình:
-Người đó hiện tại là nữ, quá khứ không chắc, chỗ nhìn được thì đẹp, chỗ không nhìn được thì không chắc. Hiện tại cao gần bằng ta, quá khứ không biết. Nặng thì không rõ vì…chưa ẵm bao giờ!
Đại Hiệp suy nghĩ rồi nói:
-Thế thì hỏi đi!
-Ngươi chịu trả lời rồi ư?
-Ừhm.
-Tại sao ngươi lại chịu trả lời?
-Ngươi không cần quan tâm, muốn hỏi gì thì hỏi đi.
-Ta đang hỏi đấy!
-Đó là câu hỏi?
-Đúng!
Đại Hiệp trả lời:
-Tại ta muốn trả lời !
-Đó là câu trả lời?
-Đúng !
Hắn cũng thở dài :
-Ta hỏi hết rồi !
Đại Hiệp ta thấy hắn tính đứng dậy bỏ đi, liền la lên :
-Hỏi hết rồi ư?
-Hết rồi!
-Thế còn ta?
-Ngươi làm sao?
-Ta đang bị giam!
-Thì ở đó đi!
Đại Hiệp la lên:
-Nhưng ta muốn ra!
Hắn quay lại nhìn sát mặt ta, lạnh lùng:
-Thế thì tự tìm cách đi.
Đại Hiệp ta dở khóc dở cười ngồi bẹp xuống. Cả bọn bỏ đi. Ông Long Vương mời bọn nhà báo lên khách sảnh mở tiệc chiêu đãi.
Đại Hiệp tức tối mắng mỏ bọn chúng tàn tệ. Lát sau có một con cá rô bự cả ký lội zô. Ta đang đói bụng bỗng thấy thèm món cháo cá quá chừng…Con cá bỗng biến thành người. Hoá ra là một tên tướng cá. Thấy ta sầu não, hắn liền nghênh ngang đi qua lại trước cửa buồng giam, chân đưa muốn cao hơn bụng, hắn nói:
-Hôm nay quả là một ngày trọng đại và hạnh phúc nhất trong đời. Ta được phong làm Đệ nhất tướng quân Long cung, chỉ dưới 4vị Long vương. Trên tất cả các thủ lĩnh tôm tép khác. Ngay cả những thằng Cá Mập Vương, Giao Long Vương cũng phải cuối đầu gọi một tiếng Cá Rô Phi Đại Nhân…
Đại Hiệp ta tỉnh ngộ, nhìn hắn trừng trừng:
-Hoá ra là mi!
Hắn tròn mắt:
-Chứ ai! Ngươi muốn bắt ta đem nướng à? Ra đây! Ngươi ra được thì ta tình nguyện để ngươi làm thịt. Ơ mà thôi thôi, ta bây giờ đã là Đại Tướng Quân, việc gì phải chấp nhất một tên tù nhân…
Hắn ta quay đi ra ngoài, vừa đi vừa cười ke ke. Đại hiệp ta tức điên tiết, la to:
-Tao giết mày!
Ta đá vào song sắt một cái. Không ngờ song sắt bay ra thật, ép tên cá rô phi vào tường luôn. Ta mừng quá liền nắm cổ tên cá rô phi bơi lên mặt nước. Lúc này hắn xỉu rồi hoá thành cá lại. Bơi mãi thấy lâu, ta liền nằm ngửa ra và giở môn khinh công thiên hạ đệ nhất ra chạy lên, bọt nước sau lưng tua tủa…
Tới mặt nước lố đà làm ta bay thẳng lên không trung luôn. Qua một đám mây đối lưu, đang có nguy cơ bay thẳng lên trời luôn. Ta cào cào phía sau muốn xuống, chợt thấy chân mình bị một sợi dây quấn trúng lôi xuống làm ta mất thăng bằng, choi choi mãi. Nhìn xuống thấy Ả Fei đang nắm dây phăng xuống, hoá ra Ả còn nhớ chiêu của Tiểu Long Nữ, chắc do mới đóng. Và một tấm lưới cá 4 thằng đang nắm giữ trên một chiếc phà-lan sắt to đùng. Ta liền té thẳng vào đó.
Nghe cốp một tiếng. Nhìn lại cả bốn thằng đâm đầu vào nhau văng ra 4phía nằm chèo queo hết. Ta chống tay bò dậy bỗng chộp phải một bộ óc đậu hũ. Ta la lên:
-Oái Trời ơi!
Ta rón rén nắm bốn thằng lôi chân ra xem hộp sọ ai bể. Ta kiểm tra cả bốn thằng thấy không ai bị bể cả. Ta bỗng nhớ lại Ả Fei đang nằm sau lưng ta im lặng. Ta tưởng tượng ả có nữa khuôn mặt, tóc rối xù, máu me bê bết ở sau lưng đang nhìn ta châu hâu. Ta liền run run đưa tay khấn nguyện:
-Em Fei ơi! Em sống khôn thì thác …ngu. Đừng có nhớ về tìm nhát anh. Từ trước đến giờ anh mắc nhiều lỗi lầm trọng đại. Từ nay anh sẽ về Việt Nam gác kiếm quy ẩn, không dám mò qua đây chém gió nữa!
Bỗng nghe tiếng Ả Fei:
-Em..ở…đây…lạnh…lẽo…lắm…đừng …bỏ…em…
Ta sợ tái xanh mặt mày, co rúm người lại liền vọt lên không cách mặt đất mấy tấc, co giò xoay chân chạy vù vù rồi vọt đi như gió. Nhưng vừa chạy được 3mét thì có người túm tóc, ta lập tức té trở lại. Ả Fei còn sống nhăn răng, kí đầu ta một cái, đá ta một cái:
-Tên khốn! Chỉ biết háo sắc và chạy!
Đại Hiệp ta nhìn kĩ mặt Ả Fei thấy không trầy trụa gì, liền nịnh nọt quay ra đấm bóp cho Ả Fei vài cái cười nịnh:
-Ủa thế bộ óc đó của ai?
Thường thường đàn ông hay con trai nịnh một người phụ nữ ,người ta gọi là nịnh đầm thì phải. Ặx!!
Ả Fei chỉ con cá trên be tàu:
-Của con cá đó, còn tính nấu cháo nữa không?
Đại Hiệp la to:
-Khiếp! Khiếp! Miễn đi.
Liền đá bộ óc và xác con cá xuống nước. Bỗng bộ óc và con cá nhập làm một. Nó hoá thành con tướng cá như cũ nói:
-Ta là Đại Tướng Quân rồi!
Nói xong liền nhảy tõm xuống nước lặn mất. Đại Hiệp tức tối:
-Một thằng Tham tướng cũng có phép phân thân!
Ả Fei không thèm giận dỗi gì, kéo ta quay mặt lại hỏi:
-Ta có một câu quan trọng muốn hỏi ngươi.
-Rất quan trọng?
Ả Fei nghiêm chỉnh:
-Vô cùng quan trọng!
-Nói đi!
-Tại sao Thập Bát côn bỗng biến thành Tam Thập Lục côn?
-Đó là câu hỏi quan trọng? –Ta trố mắt.
-Đúng!
-Quan trọng ở điểm nào?
-Quan trọng cho cuộc đời ta và cả tâm nguyện của ngươi…
-Thật ư?
-Rất thật!
-Thế ta nói: Vì sợ khi vào chùa có người gây rắc rối, nên ta đã âm thầm lẻn vào Hình Đường…cưa côn.
Ả Fei than thở:
-Mất rồi!
-Cái gì mất rồi?
Ả Fei gắt gỏng:
-Chồng ta!
Hết chương 13.