Ta mơ màng tỉnh dậy, nghe tiếng than thở:
-Đau nhức chết đi được, gãy xương hết rồi.
Hoá ra lúc nãy Ả Fei té xuống lưng ta, ta phải làm đệm thịt bất đắc dĩ. Ta gắng bò dậy đập đập xương cốt cho liền lại rồi vận động gân cốt. Ả Fei hỏi:
-Wei, có biết hắn là ai không?
-Là Thiên hạ Đệ nhất chém gió!
-Ông ta tự xưng là Sa Mạc Vương , chiếm cứ một vùng Xa-ha-ra làm nơi định cư và luyện công. Hằng ngày ông ta tập thổi bụi gây ra những trận bão cát…
-Hèn gì công phu thổi gió lợi hại thế. Nhà lão to không?
-Có 3toà biệt thự, mỗi toà 35 tầng trong khuôn viên 60km².
-Thế sao chẳng ai biết nhà cửa hắn thế?
-Hắn (thá) tinh thông Ngũ Hành Trận. Có đôi khi người ta thấy dinh thự hắn nhưng đi mãi lại đến một vùng khác, không thể nào vào được.
-Thảo nào…
Ta chợt thấy xa xa có một cao bồi y như cao bồi miền Viễn Tây, còn đeo một khẩu gun bên hông. Hắn khá là béo phệ, đang đuổi theo một con ngựa to. Chạy đuổi kịp lại không nhảy lên cưỡi mà đánh vào mông ngựa rồi đuổi theo tiếp. Đến chỗ ta, ta níu lại hỏi:
-Xin lỗi Đại huynh, chẳng hay đây là vùng nào ạk?
Nhìn gã cao bồi chừng hơn 35tuổi, gã trố mắt:
-Đây là bang Texas, Hoa Kỳ. Ngươi đến đây làm gì?
-Biết tôi à?
-Ngươi là Kim Diện Đại Hiệp chứ ai nữa.
-Còn ông là ai?
-Ta là Đông Lai Phật Tổ đây!
Ả Fei chưng hửng:
-Đông Lai Phật không ở Châu Á, qua Phương Tây làm gì chày!
Ta nhớ đến một câu hỏi quan trọng, liền kéo Đông Lai phật ra một chỗ hỏi nhỏ:
-Tôi hỏi thật, sao ai cũng nói ông mập vậy?
Ông ta cười hô hô, vỗ vào bụng phệ của mình:
-Thì từ hồi Thích Ca Như Lai thuyết rằng sau này ta sẽ là Phật Tương Lai thì ta cứ ăn uống nghỉ ngơi mà nằm chờ thôi, có làm gì đâu mà không mập!!
-Thế lúc nãy Ngài đuổi theo con ngựa đó làm gì?
-Thì từ khi khoa học tiến bộ, báo chí đại trà ta mới biết người ở không có nguy cơ béo phì gây ra vô số bệnh, nên ta mới nghĩ ra một nghề gì đó. Và ta nhớ đến nghề giữ ngựa mà một vị Đại Thánh từng làm, ngặt nỗi giữ nhiều chăn dắt quá mệt, nên ta chỉ giữ một con thôi!!
-Thế Ngài có học hỏi kinh nghiệm của Tôn Ngộ Không Đấu Chiến Thắng Phật không?
-Có, hồi đó ta có hỏi, nhưng hắn nói lâu quá không nhớ nữa. Thế sao ngươi cũng qua đây, ốm như thế này đâu cần giữ ngựa?
Đại Hiệp ta liền kể lại sự việc bị lão Sa Mạc Vương thổi sang đây. Đông Lai phật trầm ngâm:
-Tên đệ nhất chém gió này ngày xưa nuốt được ba viên Thiên Phong đơn, Địa Phong đơn và Tâm Phong đơn, tức gió trời, gió đất và gió trong lòng người. Ngay cả ta cũng không làm gì được. Theo ta biết thì ai bị hắn thổi trúng sau một giờ thì hai bên má sẽ nổi lên các mụn cóc to, ngứa rát rất khó chịu.
Ngay lúc đó, ta nghe khó chịu hai bên má thật rồi, có vẻ sắp sưng lên. Nhìn lại Thần Tiên tỉ tỉ cũng ôm hai mặt rên rĩ. Đại Hiệp ta khẩn khoản:
-Ngài là Tương Lai Phật. Thiết nghĩ tuy không thể khắc chế hắn cũng có cách tiêu trừ độc chướng.
Đông Lai Phật cười:
-Hà hà! Đúng vậy. Khi xưa Đức Như Lai có bảo rằng, rồi đây chúng sanh sẽ gặp nhiều khổ nạn, con hãy dùng tấm lòng từ bi và viên linh đơn này cứu vớt họ…
Phật liền lấy ra một viên ngọc nhỏ phát hào quang, xoa lên mặt ta ba vòng, ta liền thấy mát, thoải mái vô cùng. Liền có cả bọn đệ tử lão Sa Mạc Vương đến vây quanh xin xoa giúp, hoá ra lúc nãy giờ chúng nấp nghe lén. Phật liền ném viên ngọc ra, nó liền bay một vòng quanh rồi trở về tay phật, mọi người liền hết đau rát liền chấp tay đa tạ. Đại Hiệp ta dấm dẳng với họ:
-Sao? Còn làm tay sai cho lão nữa không?
-Hắn bất chấp tính mạng chúng tôi thì còn theo hắn làm gì.
Cả bọn còn lại đồng thanh:
-Phải lắm, phải lắm!!
Ta liền quay sang Tương Lai Phật:
-Nghe nói lão ta cũng rất tinh thông Bát Quái Trận Đồ.
Đông Lai Phật liền huýt một tiếng, con ngựa lúc nãy liền chạy ngay lại. Đông Lai Phật liền lục lọi cái gùi to bên hông ngựa lấy ra một quyển sách dày gần 20cm đưa cho ta:
-Đây là toàn bộ các loại trận pháp và cách hoá giải. Ai đọc hết cái này có thể làm Tổ Sư được đấy.
Đại Hiệp ta nghe thế liền ném lại ngay:
-Đừng lừa mà gán nợ. Lão Sa Mạc Vương nay mai gì sẽ tới đây, đọc chưa xong cái này e rằng đã chết khô trong trận của hắn rồi…
Chợt nghe xa xa vang lên:
-Các ngươi chạy đâu cho khỏi…
Lão Sa Mạc Vương đã tới nơi. Ông Đông Lai Phật liền tong ngay cuốn sách vào túi bên hông ngựa và nói:
-Ta đi đây. Gặp hắn đánh nhau chưa biết ai thắng ai thua, mất thể diện lắm…
Ta ngớ người kêu lên:
-Ông đi đâu?
-Đi chờ ngày giáng sanh. Hô Biến!
Đại Hiệp ta nghĩ thầm:
-Sao cái phép này giống Chuyện Ngày Xửa Ngày Xưa?!
Lão Sa Mạc Vương đã tới nơi, cả bọn liền chạy tản ra. Lão Sa Mạc Vương cười ha hả hô lớn :
-Chạy đi đâu !
Thế rồi khói cuộn mù mịt, ngoài một trượng vuông không thấy gì, lão Sa Mạc Vương đã đặt Bát Quái hay Ngũ Hành trận gì rồi. Ả Liu liền nắm tay ta hỏi :
-Giờ làm sao ?
Đại Hiệp ta ỷ vào Thiên Hạ đệ nhất Khinh công liền nắm tay ả Fei chạy vèo đi...
Chạy bừa một lúc lâu mà chẳng tới đâu. Chợt ta vấp một cục đá, té ầm tới. Nghe cục đá động đậy và ngồi dậy, hoá ra ta và ả Fei vừa vấp phải một lão khất cái. Ông ta giở nón lá bèm xèm ra khỏi mặt, liếc quanh :
-Đứa nào có gan dám đá Lão gia thế ?
Ta đang bực nên cáu bẩn :
-Gan thì thằng nào chả có !!
Ta nhìn lại ông ta, cả hai đều giật mình kinh hãi. Ông khất cái chẳng ai xa lạ. Là Ngọc Hoàng ta đã gặp mấy lần :
-Ủa, sao ông lại ở đây ? Sao lại đóng giả làm khiếu hoá ?
Ông Ngọc Hoàng che mặt khóc huhu rõ to rồi gắt :
-Đóng giả con khỉ.
Nói rồi lấy nón lá che mặt khóc to hơn. Ta và ả Fei động lòng, đang ở trong mê cung mà gặp người cùng khổ giống như bạn tâm giao bèn đến bên lão ngồi xuống an ủi :
-Thôi ông đừng khóc nữa, có chuyện gì nói ra, có khi chúng con giúp được ông.
An ủi một lúc, ông ta mới kể là Vương Mẫu không hài lòng về ông ta. Còn không hài lòng về gì thì ông ta không nói, ta cũng không hỏi rõ lắm. Vì thế Vưong Mẫu mắng cho một thôi một hồi rồi ra lệnh truất mũ mão cân đai đuổi xuống trần, đóng cửa trời lại luôn. Ông ta không biết làm gì, đi lang thang mấy tháng trời nên bộ dạng ra thế. Ta nhớ lại lúc ông ta còn ở trên Linh Tiêu Điện, quả thật thời gian trôi nhanh quá, thế sự cũng lắm đổi thay. Đang là Ngọc Hoàng chiễm chệ trên ngôi cao, ngờ đâu chưa bao lâu đã là khất cái !!
Ta nghe xong cảm thán quá, tuyên bố rằng :
-Ông đừng lo, với tài năng chém gió của con, không tin rằng ông không được về ngôi cũ.
Ta lại nói nhỏ :
-Nhưng có hai khó khăn : một là chúng ta đang ở trong Bát Quái Trận không ra được.
Ông Ngọc Hoàng nhìn quanh :
-Chả trách sao ta nhớ ở Bắc Mỹ lại nóng bức như châu Phi thế này. Nhưng đối với ta có gì là khó.
-Có chém gió không đó cha, việc nhà còn lo chưa xong nữa kìa !
-Việc gia đình là ngoại lệ. Còn ta tạo ra trần gian này, tạo ra từng gốc cây tấc đất, cái gì ở trần gian này tạo ra ta đều hoá giải được tất. Luật Nhân sinh từ căn nguyên mà nên phức tạp...
Ngọc Hoàng liền vẽ mấy vòng trong không trung, hô khẽ :
-Khai môn !
Lập tức mấy tảng đá nổ tung, khói mù mịt tự nhiên mất hết. Nghe lão Sa Mạc Vương la to :
-Đứa nào phá trận của ta ?
Đại Hiệp vội nói :
-Hắn là Sa Mạc Vương, có chiêu cóc thổi ghê gớm lắm.
Ngọc Hoàng liền tiến lên một bước :
-Để đó ta...
Cả bọn đệ tử lão Sa Mạc Vương liền đến sau lưng ta đứng kêu to cổ vũ :
Trưởng lão Cái Bang cố lên ! Trưởng lão cố lên !
Hoá ra lúc nãy họ lạc vào Bát Quái ở vị trí khác nên không biết chuyện của Ngọc Hoàng. Lão Sa Mạc Vương lập tức vận công toàn thân răng rắc, thu hồi sức mạnh vào mồm. Mây đen kéo tới bao phủ hết một vùng, lõm trống còn lại chính là trên đầu chúng ta. Mây đen như một bọn rắn vần vũ nhe nanh múa vuốt muốn nuốt quầng sáng còn lại.
Ta chăm chú nhìn vào trận đấu. Lão Sa Mạc Vương liền phun ra một tràng hơi đen kịt như nước, như chất độc bay ra hoá ra một đám rắn khói đen tiến thẳng tới...
Ông Ngọc Hoàng tuy y phục khất cái nhưng dáng vẻ uy nghi lẫm lẫm, chờ cho luồng hơi đó sắp tới liền rút ra một cái quạt màu vàng óng ánh rất đẹp quạt một cái về phía luồng hơi trước mặt, tất cả luồng hơi lập tức bay trở về lão Sa Mạc Vương. Lão Sa Mạc Vương ra sức thổi tới, luồng hơi bay về như ngưng lại rồi tới, ông Sa Mạc Vương dính đầy chất đó, lão la to :
-Noway !
Rồi sau đó ông ta biến nhỏ lại thành con cóc, gió cuốn ông ta ra ngoài khơi xa. Lần mà báo đài nói rằng thấy vòi rồng ngoài khơi Hoa Kỳ là do cơn lốc cuốn lão Sa Mạc Vương tạo đó.
Hết chương 18.