Cả bọn kia vỗ tay. Ta mới hỏi :
-Các ngươi giờ tính đi đâu ?
Cả bọn thiểu não :
-Có lẽ về Xa-ha-ra chở cát bán sống qua ngày.
Ông Ngọc Hoàng liền nói :
-Dân chém gió lẽ nào đi làm mứơn ! Ta hỏi các ngươi : Học chém gió để làm gì ?
Cả bọn đồng thanh :
-Chém cho người ta sợ ạ !
-Ta hôm qua có gặp Nhi Bằng Vương trong Thập Điện Diêm Vương, ông ta đưa cái này...
Ông Ngọc Hoàng móc ra một tờ giấy, tên nọ cầm đọc:
-Thiên hoà Vũ trụ Đại địa Càn khôn, Nhân sinh Hoan hỷ Thái bình. Tuyển nhân sự. Địa giới cục, quản trị bang. Vì lý do các Dạ Xoa, sĩ tốt cai quản diêm cung bị khủng bố đã mang hành lý đi đầu thai. Hiện Diêm cung đang thiếu nhân sự ở các phân vùng quản hạt các tầng. Nay tuyển 3000 nhân viên. Điều kiện: có sức mạnh, giữ vững trị an khu vực. Ưu tiên cho ứng viên có kinh nghiệm chém gió. Ai có nhu cầu liên hệ phòng Hành Không Chính, tức Hành Phụ. Địa chỉ: Dưới lòng đất 3km. Kí tên: Dạ Xoa Đẹp-Kinh-Khủng. Chức danh: thư kí.
Thế là cả bọn cầm tờ giấy chạy đi, ta còn nghe loáng thoáng:
-Hy vọng có giàn khoan sâu cỡ đó.
-Hy vọng nó to một tý, xúc-cốt-công của ta kém lắm.
Ta liền hỏi:
-Có dạ xoa Đẹp Kinh Khủng thật ư?
Ả Fei nguýt một tiếng:
-Đó là Lăng-xê thôi, chém gió ấy mà!
Ông Ngọc Hoàng nói:
-Tên thật là Dạ xoa Xấu Kinh Khủng!
Trời ạ, xoay ngoắt 180°. Ta sợ bọn quảng cáo thật! Ta nói tiếp:
-Còn vấn đề thứ hai: Con không bay lên trời được!
Ông Ngọc Hoàng liền quạt một cái, ta liền bay vèo lên. Đại Hiệp giật mình la to:
-Không cho con cái dù dự phòng…
Ta bay lên mãi. Đụng đầu “kong” một cái té xuống. Nhìn kĩ lại là tới cổng Tây Thiên Môn, lúc nãy ta tông phải cái chuông trước cổng. Cổng đóng cửa, ta leo lên vách nhòm vào thấy hai ông béo phệ đang ôm thương lầu bầu với nhau:
-Ngươi ra xem ai gõ chuông đấy. Chắc có gì bẩm tấu…
Ngươi ra xem đi, ta không xem đâu!
-Chắc là bọn quấy phá ấy mà, hộp thư khiếu nại toàn spam nặc danh,thư rác. Chắc cũng là đánh chuông rồi bỏ chạy chứ gì…
-Ừ phải, có lý, ngũ tiếp đi.
Ta dọng đầu vào chuông ê ẩm thế mà hai lão lười biếng làm ta tức muốn lộn ruột. Ta liền nhảy vào nhẹ nhàng mở cửa rồi kẹp nách hai ông thiên binh thật lẹ ném vào cái chuông trước cổng đó làm chuông đứt xuống văng cả ra ngoài vũ trụ, nghe hai ông thiên binh la bai bải. Cái lần mà các nhà khoa học nói phát hiện một hành tinh có hai vệ tinh xoay quanh chính là hai ông thiên binh xoay quanh cái chuông đó.
Ta bỏ vào trong, nhắm hướng Điện Linh Tiêu đi thẳng. Đến nơi thấy điện đóng kín, vắng hoe, ta liền soi một lỗ nhìn vào. Thấy bà Vương Mẫu đang mặc y phục Ngọc Hoàng ngồi ngáp lên ngáp xuống. Ta xô cửa vào:
-Kính chào Vương Mẫu!
Bà giật mình:
-Ngươi là ai?
-Dạ, con là thuyết khách!
Lấy lại bình tĩnh, bà hỏi :
-Cho ai ?
-Cho Ngọc Hoàng ạ !
Bà ra vẻ bất cần « Xì » một tiếng dài :
-Ôi giời, lão già ấy...
-Dạ thưa Vương mẫu hãy nghe con nói, Ngọc Hoàng gần đây đã đi năn nỉ vô số người tiến sĩ giáo sư tâm lý học nhờ giúp đỡ. Ngọc Hoàng đã mang nỗi lòng đến tư gia của con, khi biết con sang Trung Quốc chưa về lại đi bộ ròng rã qua Trung Quốc, rồi lại bơi hết một Thái Bình Dương qua Mỹ tìm con. Để chứng tỏ lòng thành, ông đã chấp tay đọc kinh sám hối hai ngày ròng rã không ăn uống gì, khuôn mặt hồng hào gầy hẳn đi...
Ta lại kể tiếp :
-Mấy tên khiếu hoá cứ dùng gậy hành hung không cho xin ăn chung. Ngọc Hoàng sức yếu thế cô nên chịu đói qua ngày, thê thảm không còn gì bằng...Con thấy vậy nên mới mạo muội đến đây xin Vương mẫu vì lòng thương mà cho Ngọc Hoàng trở về. Con tự thấy chức vụ càng cao thì càng lao tâm khổ trí, ngay cả một vị chủ tịch xã hay thần đình đã nhiều cực nhọc, mà Ngọc Hoàng vì thần dân nhân thế phải lo toan bộn bề công việc sao tránh khỏi một đôi khi bị Street bực bội với người xung quanh. Vả lại những việc giải quyết làm người ta mau già, khuôn mặt sẽ trở nên nhăn nheo. Con thấy Vương Mẫu hiện giờ...
Bà Vương Mẫu hốt hoảng :
-Ta có nếp nhăn ư ?
Bà vội lấy kính trong ví ra xem. Ta tiếp :
-Thứ hai, người làm Ngọc Hoàng ngày đêm phải luôn đối phó với bốn thứ giặc là Hỷ Quái, Nộ Yêu, Ái Thần và Ố Quỷ, luôn phải không cho bọn này vượt ngục đó là thù trong. Ngọc Hoàng phải đối phó với những Ma Vương tài ba ngoài quan ải, à nhầm, biên tái. Chúng luôn nhòm ngó khi Ngọc Hoàng phạm sai lầm lập tức tấn công mưu soán nghịch. Từ xưa đến nay Ngọc Hoàng cai quản Thiên Đình rất phân minh, nay Vương Mẫu đuổi đi như thế ắt các Thiên Thần không phục...
Bà Vương Mẫu trừng mắt :
-Họ dám nói ta ?
Đại Hiệp ta lái đi :
-Không. Họ chỉ nghĩ rằng Vương Mẫu đoan trang đứng đắn không thiếu, nhưng nết na thuỳ mị lại chẳng có....
-Ý là sao ?
-Dạ là giống như Thiết Phiến Công chúa, tức ...Bà La Sát đấy ạk !
Vương Mẫu vỗ tay vào ghế « chát » một tiếng :
-Dám nói thế à ?
-Dạ không phải là con, là họ ạ !
-Vậy ta sẽ cách chức kẻ nào dám nói xấu sau lưng ta !
Đại Hiệp ta liền nịnh theo giải thích :
-Thưa Vương Mẫu, như thế quả thật vô cùng phiền toái ạ, phải có một mạng lưới tình báo rộng khắp, phải theo dõi thông tin tất cả các cuộc thoại và họ quan hệ giao tiếp với những ai ...
-Không có cách đơn giản hơn sao ?
-Dạ có ! Đó là mời, à không, Vương Mẫu nắm cổ ông Ngọc Hoàng về đây và giao hết những thứ rắc rối phiền hà mệt nhọc khó khăn bực bội gian khổ...
Bà Vương Mẫu gắt :
-Thôi đủ rồi ! Ý ngươi là ta nên giao lão như cũ chứ gì ?
-Dạ, giao hết cho ông ấy, Vương Mẫu chỉ việc ngồi chơi xơi nước thế chẳng phải nhàn hạ lắm ư !
Đại Hiệp ta thấy nhiêu đó chưa đủ sức làm xiêu lòng bà ta , liền cố rót mật thêm :
-Ngọc Hoàng đã than thở nhiều lắm, tự trách mình vì sao không nghe lời khuyên của Vương Mẫu. Ai cũng vì lợi ích của riêng mình mà cầu cạnh van xin lạy lục, 1 Trời cho con cái này, 2 Trời cho con cái kia. Trên trời dưới đất có ai thật sự thương ông bằng Vương Mẫu, có ai quan tâm ông bằng Vương Mẫu... Nay con đến đây là niềm hy vọng cuối cùng của ông, con phải thu hết can đảm để nói những lời này. Ông nói, nếu bà không tha thứ thì ông ta cũng không oán trách, sẽ cắt tóc đi tu chứ không bao giờ lấy vợ....
Vương Mẫu nghe thế sụt sùi rơi nước mắt, lấy khăn lau lệ :
-Ông ta nói thế thật ư ?
-Dạ, con nào dám dối Vương Mẫu ạ !
Đại Hiệp ta nói xong tự nhủ :
-Con nào không dám dối chứ thằng này dám.
Vương Mẫu liền nắm tay ta bay ngay xuống phàm. Ông Ngọc Hoàng còn ngồi đó chờ ta, bụi cát miền đất đỏ gió bay tạt vào mặt làm ông đỏ gay. Bà Vương Mẫu thấy thế càng tin, liền chạy lại ôm ông ta khóc rấm rức, ta liền kéo ả Fei ra xa. Nghe ông Ngọc Hoàng kêu to :
-Tên nào, tên nào dám làm phu nhân ta khóc ? Dù trên trời dưới đất, long cung hay địa phủ ta cũng phải trừng trị hết.
Vương Mẫu kéo tay ông nói nhỏ gì đó, thế là cả hai người kéo nhau ngồi xuống tâm sự. Ta với ả Fei ngồi nhìn họ. Ta quả thật muốn cùng ả Fei tâm tình như họ vậy, ta cũng không biết ả Fei nghĩ gì. Chợt ả hỏi :
-Sau này về nước, ngươi sẽ làm gì ?
-Ta ư ? Về đó ta sẽ làm lễ cưới thật to...
-Với ai ?
-Với cô chứ với ai. Khi về nước ta nhất định bắt cô đi theo...
Ả Fei xô ta một cái :
-Thôi đi !
Ta không biết ả nghĩ gì nhưng vẫn thấy mặt đỏ hồng hơn. Chợt nghe Ngọc Hoàng gọi lại, ta và Ả Fei lại. Ông Ngọc Hoàng bảo :
-Ngươi đã giúp ta với phu nhân hoà thuận trở lại, ngươi muốn ta tặng gì ?
-Con muốn xin Ngọc Hoàng đưa hai đứa con về Trung Quốc.
-Thế thôi sao ?
-Ngày xưa con lên quấy rối Thiên Đình, Ngọc Hoàng không trị tội, con nào dám xin hơn.
-Chuyện qua rồi. Ngươi đã gọi là ngày xưa thì ta đâu hẹp hòi gì mà chẳng cho qua. Nay ta tặng ngươi cây quạt này... (cây quạt màu vàng đánh bại lão Sa Mạc Vương)
-Con đã có Mộc Phiến Luân Hồi rồi !
-Quạt của ta là Thần Phong, ngươi muốn đặt thêm tên gì tuỳ ý. Nó không có tác dụng luân hồi. Chỉ có thể cứu nhân độ thế !
Ta tính từ chối thì Vương Mẫu cầm đưa cho ta, nheo mắt một cái. Ta không hiểu ý gì nhưng thấy dưới quạt Vương Mẫu kèm một cuộn giấy nhỏ, ta liền cầm bỏ luôn vào túi.
Ngọc Hoàng liền làm phép đưa chúng ta về Trung Quốc...
Hết chương 19.