Ngọc Hoàng liền làm phép đưa chúng ta về Trung Quốc...
Ta cứ nghĩ cảnh đầu tiên là một toà nhà cao ngất hay một đường phố đầy xe cộ. Nào ngờ là một khu rừng rậm bạt ngàn, ven một con suối róc rách. Không có vẻ gì là có dân sinh sống. Ta sợ quá liền kéo ả Fei chạy như bay. Chạy một mạch gần 50km. Ả Fei than mệt, bảo ta đi tìm một túp lều, tối nay ngủ lại đây. Ta đành chạy đi tìm thôn bản. Biết được đây là cao nguyên Tây Tạng, một vùng tự trị phía tây Trung Hoa. Ta mới nhớ mấy ông sư Tây Tạng trong truyện Vi Tiểu Bảo và Dương Quá từng gặp toàn là “sư hổ mang”, ta sợ quá liền men theo bìa rừng lũi về. Giữa đường gặp một bọn lâm tặc, ta bỗng nhớ đến lời ông thổ địa khi trước liền chôm cái lều về. Đại gia thì mất cái lều có đáng là gì. Ta về tới thì khuya rồi, ả Fei kiếm được mớ cây làm đống lửa sưởi ấm. Ta đi dựng lều cho ả Fei, vì ả Fei có nói lúc thấy ta về:
-Ngươi đi dựng lều cho ta, ta đi tắm đây, bẩn chết được.
Ta nói:
-Đã khuya rồi mà?
Ả Fei ném cho ta cái đồng hồ, mới có 20h thôi, hoá ra tháng 10chưa cười đã tối, tháng 10rồi. Ả nhìn ta nói sắc lẻm:
-Không được nhìn trộm, nhìn ta móc mắt!
Ta nhớ lại lần trước ả dùng chiêu “Bạch cốt trảo” đối với “Thần Phiến thu châu” làm quạt ta bị tơi tả, ta sợ quá “dạ” liên hồi.
Dựng lều xong mà cô nàng vẫn chưa tắm xong, con nhà giàu kĩ lưỡng đáo. Ta ngồi cuối dòng nứơc mà nghĩ vẩn vơ, sanh lòng hươu dạ vựơn, nếu ở xứ hoang vu đồng sâu núi thẳm này mà có gì mờ ám chắc cũng không ai biết. Nhưng ta tuyệt đối không thể nhòm lén ngươi ta, đó là điều tối kỵ sư phụ luôn dạy chúng ta. Thế rồi ả Fei cũng tắm xong, ả vào lều nói:
-Ta đi ngủ đây!
Ta bỗng nhớ đến một câu gì mà “một túp lều tranh hai quả tim vàng”, nhất thời nham nhở một câu:
-Cho ta ngủ với!
Ả Fei đá cho ta một cước vào bụng, nói:
-Ngủ ở ngoài!
Lúc nãy ta tính đùa thôi, nhưng ả Fei đánh làm ta tủi thân quá. Ta lại nằm cạnh đống lửa. Trong phút chốc ta bỗng nghĩ đến vô số chuyện trên đời, của ta, của người thân ta, và những người ta chưa từng quen biết…Ta tủi, ta hận. Ta cảm thấy giây phút đó ta có khác gì một con súc vật (!!!). Thế có bao nhiêu người đã từng bị đối xử như vậy, cảm giác của họ lúc đó như thế nào? Hay những người nằm co ro ngủ như thế này, có bao nhiêu người sẽ khinh thị họ, mỉa mai họ. Nhưng họ vẫn vì một cái gì đó phải tiếp tục sống qua ngày…Ta không hận ai cả, ta cảm thấy thông cảm với những kẻ trả thù nhiều lắm. Ta chợt hiểu, đời này không ai đáng khinh cả, ai cũng là một con người theo đúng nghĩa, dù họ có làm gì cũng có lý do để ta tha thứ. Ta sẽ không khinh miệt ai từ đây…
Ta co ro vì lạnh bên đống củi đã tàn, nghĩ về thế thái nhân tình và ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, ta nghe tiếng Lạc Hồn Muội mắng:
-Kim Diện Đại Hiệp, thằng khốn nạn, buông ta ra!
Ta tỉnh giấc tự nhủ:
-Đang gần người này mà mơ thấy người kia là điềm không tốt !
Chợt ta lại nghe :
-Thằng khốn nạn, buông ta ra.
-Ủa, đâu phải mơ !
Ta ngồi dậy nghe tiếng rõ ràng ả Fei trong lều đang mắng ta, còn có tiếng động loạn, ta chạy ngay vào hỏi :
-Mộng du à ?
Nào ngờ trong rừng này rõ ràng không có ai ngoài ta và ả Fei, vậy mà hiện giờ lại có thêm một thằng, và thằng đó hiện giờ đang đè ả Fei định giở trò đồi bại. Ta nổi giận bừng bừng :
-« Mẹ kiếp, ta còn chưa đụng được, miếng bánh trên tay lão gia mà định há mồm xơi tái à ? ».
Ta liền xuất ngay tuyệt kĩ Tiêu Hồn Thoái – Nhất Cước Đổ Thiên Sơn, đá hắn bay ra, văng vào vách lều cuốn đi mấy mươi vòng. Ả Fei chồm dậy sửa áo xống hỏi :
-Ngươi là ai ?
Đại Hiệp ta ngây người :
-Ta là Kim Diện Đại Hiệp đây.
Bỗng nghe trong lều vọng ra :
-Hắn không phải.
Ta lại ngây người. Rõ ràng tuyệt kỹ của ta xuất ra là bất cứ ai cũng không còn mở miệng được nữa, vậy mà hắn còn mở miệng được. Giọng điệu không có vẻ gì là bị thương cả, lại giống hệt ta. Hắn bò ra đứng dậy. Ta lại ngây người. Bây giờ không những giọng, mà khuôn mặt , y phục đều y hệt.
-Ngươi là giả.
Ta và hắn cùng hét lên. Ta hét vì tức giận, hắn hét vì điều gì ? Ta nổi giận rút ngay Mộc Phiến Luân Hồi ra đánh với hắn. Ngờ đâu hắn đã trộm được Mộc Phiến của ta, hiện giờ ta đang cầm là cây Hoàng Phong mà Ngọc Hoàng tặng.
Thế là hắn với ta, hai người hai quạt đánh nhau dữ dội. Cũng không ngờ hắn võ công chẳng kém ta. Ta cay cú vì hắn dám mạo danh làm mất uy tín nên dốc hết sở học đánh tơi bời khói lửa. Bỗng ở dước đất vọng lên :
-Heo rừng nào đang húc nhau trên nóc nhà lão gia đấy ?
Ta với hắn đang giằng co, dưới đất có một khoảnh đất giở lên như ô thông gió, một khuôn mặt Thổ địa ló ra :
-Ỏm tỏi gì ?
Ta và hắn mỗi người một tay chộp mạnh lão Thổ Địa lôi lên luôn, thấy cái thang dưới chân lão ngã ra, lão cao chưa đầy mét, la choi chỏi :
-Ta chưa mang cà-kheo ! Ta chưa mang cà-kheo !
Đại Hiệp ta mặc kệ, bỏ lên rồi hỏi :
-Có một thằng đóng giả ta đây này, ông xem phải làm sao ?
Thằng kia cũng nói y vậy. Lão thổ địa đi quanh hai đứa ta mấy vòng nói :
-Nhân bản vô tính đây mà. Vào Trung Tâm Công nghệ Di truyền gen đi. Địa chỉ đây !
Lão Thổ địa đưa ra hai cái danh thiếp. Nhân lúc hai tay bọn ta cầm danh thiếp, lão nhảy về nhà đóng sập nóc lại.
-Ngươi dám đi không ?
-Đi thì đi !
Thế là ta trổ khinh công chạy đi, hắn cũng có khinh công chẳng kém gì. Ta tức tối tăng tốc suýt đâm luôn vào cửa Công ty Gen. Thằng Bác sĩ Khoa học xem xét bọn ta một hồi rồi nói :
-Xét nghiệm gen thì được thôi. Muốn xét nghiệm kiểu nào ? Kiểu đầy đủ hay basic ? Đầy đủ thì chi phí 2000USD, nhưng phải qua khâu đăng ký là 5019 loại hồ sơ, khoảng 3năm có kết quả. Kiểu Basic thì giờ vào phòng có kết quả ngay, chi phí 1triệu USD.
Thằng kia tuy đang đối đầu với ta nhưng nghe nói thế cũng không nhịn được, âm trầm hỏi :
-Có nhầm mấy số « 0 » không thế ?
Thằng bác sĩ nói :
-Một lời nói ra bốn Bu-gat Ve-ron chạy theo không kịp nữa, làm sao có thể nói nhầm...
Đại Hiệp ta không thèm nói nhiều, rút quạt ra quạt mọt phát, tính rằng sẽ cuốn hết cái toà nhà đó phăng đi cho hả giận. Nào ngờ không linh...
Thằng giả ta cười khẩy vào mặt ta, rút Mộc Phiến Luân Hồi quạt một phát, cả toà nhà cuồng phong nổi lên cuốn phăng hết bàn ghế máy móc lu hũ gì bay tứ phía nổ tung hết. Ta tức quá đấm vào mũi hắn một phát :
-Đồ ăn cắp !
Thế là hắn với ta lại đánh nhau. Ta dụ lần hắn đến ven biển rồi vừa đánh vừa hét to :
-Tứ Hải Long Vương !
Ta nghe tiếng kêu thất thanh :
-Chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra rồi!
Bụp một tiếng, một cột nước cao nổ lên. Ông Long Vương đang mặc đồ ngủ, cầm khiên và kiếm bay lên. Đại Hiệp ta và thằng giả chộp mỗi người một bên níu vai ông ta hỏi:
-Lâu ngày không gặp, nhận ra ta không?
Lão Long Vương ngắm một tí rồi hờn dỗi:
-Lần nào gặp ngươi cũng đem rắc rối đến cho ta, chờ tí…
Lão liền rút cái HP Touchpad ra họp truyền thông với ba ông kia, trên màn hình còn hiện ra bốn mặt ông Long Vương nữa. Lát sau ba lão kia vác theo một máy gì đó to đùng. Thằng giả ta không nhịn được, hỏi ngay:
-Mấy binh tôm tướng cá đâu sao không khiêng giúp?
Ông Nam Hải nói ngay:
-Dạo này săn bắt cá xa bờ phát triển mạnh. Các loài thuỷ tộc luôn phải ẩn mình, ban đêm càng không dám đi ra ngoài.
-Ta hỏi ngay:
-Máy kia là gì?
-Máy chụp các lớp 64CT hiện đại nhất đấy…
Thế là các ông bắt chúng ta nằm lên giường đưa vào trong đó, scan tới scan lui, rồi lắc đầu thở dài. Ta liền la lên:
-Không cần nói cũng biết là không phân biệt được rồi. Để chúng ta đi xuống Diêm Vương xem sao. Bốn lão giúp chúng ta một tay!
Mấy lão Long Vương hăm hở rút dao găm ra. Đại Hiệp ta bực bội:
-Làm phép đưa ta xuống, không phải dùng dao...
Mấy ông Long Vương lại buồn so rồi mới làm phép đưa hai ta xuống...
Hết chương 20.