Mấy ông Long Vương đưa kiểu gì mà làm bọn ta đâm sầm vào cửa điện Sâm La luôn, ta tự nhủ:
-Chắc do GPS sai số 0.5%
Nhìn lên bảng lại không phải điện Sâm La, hoá ra sau khi xây lại thì Diêm Cung đã đổi tên, gọi là Sâm Bổ Lượng. Àk, la cả mấy ngàn năm tất nhiên là mỏi họng, mỏi họng thì uống Sâm Bổ Lượng, có lý đa…
Sau khi kể rõ, mấy ông Diêm Chúa liền nói:
-Đây là máy chụp hồng ngoại kết hợp rà phá bom mìn hiện đại nhất Diêm Cung chúng tôi…
-Gì mà rà phá bom mìn ở đây?
-Hai vị Đại Hiệp có điều không biết. Sau khi Diêm Cung bị khủng bố, chúng tôi đã thiết lập hệ thống bảo vệ cực kì nghiêm mật. Bọn khủng bố hiện nay đã tinh vi đến mức mang chất nổ, chất nổ lỏng cấy vào người để hòng qua mắt cơ quan an ninh. Lại nữa, các chương trình thẩm mỹ thường dùng nhiều vật dụng cứng hoặc dẻo để nâng cơ hoá trang… Đồ giả thì hay độn lắm!
Đại Hiệp ta thờ ơ:
-Nói nghe hay lắm, mau rà bọn ta xem ai thật ai giả!
Quét xong mấy ông lại thở dài lắc đầu. Thằng kia giành nói:
-Khỏi nói cũng biết không mò ra rồi.
Mấy ông Diêm Chúa xúm lại:
-Thế các vị đi khỏi đây chứ?
Ta nhớ Ngọc Hoàng hiện tại mới trở về trời chắc còn nhiều việc lo toan sắp xếp lại, với chuyện bốn ông Thiên Vương hiện giờ chỉ còn mình ông Bất Hoại ở hộ vệ nhà Trời chắc có nhiều vất vả, nên nói:
-Ừ . Bọn ta muốn đến Như Lai nhờ phân xử.
Mấy ông Diêm Vương nói:
-Nhưng đây đến đó xa xôi, bọn chúng tôi không thể đưa nổi các vị đến đó. Giờ chỉ có một cách.
Ta và tên giả đồng thanh:
-Cách gì?
-Dùng hai khẩu RPG của AGS.
Thế là hai khẩu súng cối được vác ra, thằng giả ta lầu bầu:
-Toàn dùng hàng hết DAT (hạn sử dụng)
Mấy ông Diêm Vương nói:
-Tỉ lệ sinh tăng nhanh, tỉ lệ tử không theo kịp nên điện đã xây lại mấy tháng rồi mà ngân khố vẫn trống rỗng.
Mấy ông Diêm Vương liền biến ta và tên đó thành hai trái lựu đạn bỏ vào ống súng rồi bắn vèo đi. Đại Hiệp ta ngẫm nghĩ:
-Tầm bắn có 850m thì làm sao tới Như Lai…
Hoá ra mấy ông dùng bắn một dây lựu đạn một lượt, sau đó kích nổ trái gần nhất bằng thiết bị từ xa, lần lượt đến trái lựu đạn sau lưng ta thì ta bắn lên cao rồi rớt xuống một cái sân lấp lánh như kim cương. Thằng giả ta cũng tới rồi. Chợt nghe tiếng nói:
-Không ngờ chiến tranh thế giới bắn đạn lên tới tận đây.
Đại Hiệp ta và tên giả nhìn quanh chẳng thấy ai:
-Không ngờ các vị Phật, Bồ Tát cũng sợ chiến tranh đi núp hết rồi.
Chợt nghe tiếng trả lời:
-Chúng ta đang đứng cạnh ngươi đây!
Đại Hiệp giật mình:
-Mới may được áo tàng hình hả?
-Chúng ta không ở trong Dục Giới, Sắc giới thì làm gì còn sắc thân mà thấy!
Đại Hiệp ta tức tối la lên:
-Các ông vừa phải thôi, dù không còn sắc thân cũng phải biến ra một cái làm bù nhìn .Chứ không lẽ tôi đi nói chuyện với không trung thế này, ai nhìn vào chẳng giống mấy ông đi lang thang ngoài đường sao ?
Ta vừa nói xong thì hai bên ta hoá ra vô số các vị Bồ Tát, Phật. Xa xa thấy ông Như Lai nữa. Ta nghi ngờ :
-Gì mà nhiều dữ vậy, không phải loè thị uy đó chứ ?
Ta nói xong cũng không quan tâm lắm, liền lôi thằng giả đi thẳng tới Như Lai nhờ phân biệt. Nhu Lai mới cười nói :
-Đâu các vị ở đây nhìn xem, họ ai là thật, ai là giả ?
Mấy ông bà Bồ Tát nhìn hồi lâu vẫn không nhận ra được. Như Lai mới nói :
-Trong trời đất từ khi hổn độn mới sanh, u minh còn mờ mịt đến nay, mọi vật được tạo ra theo quy luật nhất định. Những điều đó các vị có pháp lực quảng đại đều hiểu rõ căn nguyên nguồn cội. Nhưng lại có những thứ sanh ra không theo quy luật, gồm ba thứ : hoá sanh tuỳ không gian, hoá sanh tuỳ thời gian và tuỳ tâm mà phát. Cái vị Kim Diện Đại Hiệp giả kia chính là Tuỳ tâm mà phát. Trong lòng mỗi con người đều có ý nghĩ tốt và xấu, ý nghĩ tốt thì không tạo ra hoá thân, ý nghĩ xấu lại muốn tách rời thể xác, và khi gặp duyên cơ nhất định nó sẽ được hình thành.
Ta nhìn lại thì thằng giả ta biến mất rồi.
-Ủa, nó đâu rồi ?
-Đó là cái bóng của ngươi đó !
-Giải quyết xong rồi à ? Thế thì ta về đây...
-Khoan !
Đại Hiệp ta ngạc nhiên :
-Gì nưã ?
Ông Như Lai nói :
-Anan !
Ông Anan liền bưng ra cái khay :
-Xin cúng dường!
Đại Hiệp vỗ trán:
-Ta quên mất những lời Cẩu Nhục Hoà Thượng nói rồi !
Ta suy nghĩ rồi nói :
-Thôi gửi lại cho ông cái bóng này đó...
Mấy hàng Bồ Tát cười rộ. Ông Như Lai nói :
-Con người luôn phải có hai mặt tốt và xấu hoà hợp với nhau. Ta không thể lấy được cái bóng của ngươi.
Ta lầu bầu :
-Đồ xấu ai cũng thoái thác, biết ngay mà !
Ta nhặt cái Mộc Phiến Luân Hồi lên so sánh với cái Thần Phong xem nên cúng dường cái nào, ta hiện giờ còn mang gì khác đâu. Chợt nghe Như Lai nói :
-Bàn tay này đã lâu không dùng tới rồi !
Ta hốt hoảng nhớ lại bàn tay Như Lai này từng ép Tôn Ngộ Không 500năm. Chưa kịp toát mồ hôi lạnh thì bàn tay khổng lồ đã tới phía trên đầu ta rồi. Trong lúc thảng thốt, ta liền dùng ngay Tuyệt chiêu cứu mạng Nhất Trụ Kình Thiên đưa quạt lên chống Trời, ta chợt nghe tay nhẹ hẫng hà, nhìn lên thấy lão Như Lai đã cầm Mộc Phiến Luân Hồi rồi. Lúc đó vì quen tay ta đã dùng Mộc Phiến đánh ra chứ không dùng Thần Phong.
Ông Như Lai nói :
-Thật ra cây quạt này là để 12 vị Bồ Tát thay nhau quạt mát các vì tinh tú trong một năm, từ khi thất lạc thì các hành tinh dần nóng lên. Ngươi nay đã hết duyên với cây quạt thì nên trả lại.
Ta nghĩ có lẽ một duyên khác nữa. Ta vốn có Mộc Phiến Luân Hồi, thần vật thường có linh tính luôn, nên khi ta có Thần Phong thì xô đẩy xảy ra sự phân tách hai tâm ý. Ta nghe thế cũng không tranh chấp làm gì, bỏ về trần gian...
Về lại nhảy nhầm vào Trung tâm chứng khoán Bắc Kinh hay Thượng Hải gì đó, cái bảng ghi gì gì Shang-Hai Composite , giông giống KienGiang Composite ấy mà. Ta tá hoả, đã là ngày 08-09-2011. Ta qua Như Lai gần 2canh giờ đã thành một năm rồi. Xem báo mới biết Ả Fei đã về đây lâu rồi, còn đóng thêm hai bộ phim Thiện Nữ U Hồn và Kung-Fu chi Vương, lại còn đang quay Hồng Môn Yến nữa. Ta nhảy ngay vào trường quay Đôn Hoàng tính gặp Ả Fei, nhưng nghĩ lại thôi.
Ta chờ đến tối, bám theo đến tận một nhà hàng khách sạn gì đó, tên trên cổng thì dù có gái-khoả-thân-bên-cạnh-ta chắc đọc ra. Ý là ta *** đọc ra. Chờ cô nàng vào phòng khách rồi mới đánh tiếng :
-Chào Lưu Tiểu Thư.
-Ai đó ?
-Ta đây !
Ả Fei nhìn thấy ta rồi thờ ơ, ngồi lại ghế :
-Qua hồi nào vậy ?
-Ta mới về tới đây !
Thế là ta kể lại. Nghe xong, ả Fei thờ ơ :
-Xong rồi à ? Ta mệt ! Đi ngủ đây !
Ta hết sức bất ngờ với thái độ lạnh lùng đó, ta nghĩ dù không mừng lắm cũng không thờ ơ đến thế...
-Cô...cô không có gì hỏi ta à ?
Ả Fei ngẫm nghĩ rồi hỏi :
-Ngươi ở Thái Lan ư ?
-Ta là dân Việt Nam mà !
Ả Fei không hỏi nữa, bỏ vào luôn. Ta chẳng hiểu ất giáp ra sao. Ả Fei chợt trở ra, ta mừng rỡ, nhưng cô ta ném cho ta cái Galaxy 9003i :
-Có người tìm ngươi đấy !
Rồi chẳng nói gì thêm, đi vào luôn. Ta chụp lấy, vào trường hợp chẳng đặng đừng, ta đành đi về, dù chẳng biết về đâu cũng phải ra khỏi nơi ở của người ta cái đã.
Hoá ra báo Online đăng tin Lạc Hồn Tiên Tử muội muội tìm ta, đang trên đường qua đây. Có lẽ vậy mà Ả Fei thờ ơ ta. Nhưng thế là không hiểu rồi, nếu Ả Fei mà đồng ý thì có khi ta cũng bõ Lạc Hồn Muội mà chọn một mình Nữ Thần Tiên ấy.
Đang suy tư thì có một cuộc gọi. Đó chính là ông Thiết Chưởng Vô Tình Đánh Bể Đầu - Đặc nhiệm phụ trách an toàn cho Lưu Tiểu Thư, ông ta muốn hội diện với ta về việc ả Liu.
Ta không ngờ việc ta qua đây hoàn toàn là một cái bẫy có sắp đặt trước. Khi biết có nhiều kẽ Miễu Hùng trên trời dưới đất muốn bắt ả Fei và âm mưu làm loạn võ lâm Trung Nguyên nên họ đã sắp đặt và tạo điều kiện cho ta qua đây dẹp loạn. Vì vậy hôm nay mọi việc đã xong, họ tổ chức trao giải thưởng, trong đó ta là nhân vật chính không thể thiếu...
Ta nhận thấy mình bỗng nhiên trở thành một ngốc-tử, một tên Chúa Ngục không hơn không kém, làm con rối cho người ta mà không hay. Bọn kia được trao bằng khen và giải thưởng quá chừng. Ta nghe thằng MC Tiếng Vang xướng tên ta :
-Kim Diện Đại Hiệp, tuyên dương công lao, 1bằng khen vì sự nghiệp chém gió, một huy hiệu và vương miện Thiên Hạ Đệ Nhất Chém Gió do hội Liên Hiệp các tổ chức Chém Gió chứng nhận. Và một giải thưởng Người Lo chuyện Bao đồng xuất sắc nhất.
Ta la lên :
-Ta không cần !
Rồi đứng dậy bỏ ra ngoài. Cả bọn kia liền chặn đường không cho ta đi, nói :
-Ngươi là mối đe doạ của võ lâm Trung Nguyên, không thể ở lại đây được.
-Thế muốn sao ? Đánh nhau à ?
-Chúng ta sẽ đưa ngươi về nước.
-Vậy visa, passport, vé máy bay gì đâu ?
-Không cần !
Ta nghe vỗ tay 3 cái. Lập tức 108 vị trưởng lão Thiếu Lâm cầm côn ra. Đại Hiệp ta cười cười :
-Muốn ta cưa côn nữa sao ?
Chưa nói xong thì cả 108 vị chia làm hai hàng vô cùng nhịp nhàng, người sau đặt tay lên vai người trước. Hàng bên phải dùng tay phải, hàng bên trái dùng tay trái. Hai người trước mặt ta lập tức chưởng tới, cái đó gọi là hợp chưởng gì gì đó. Ta hoảng sợ, trong lúc chẳng đặng đừng phải vận toàn lực ra hai tay đối chưởng. Kết quả ta dội ngược lại bay tuốt lên trời luôn...Ta chợt hiểu họ dùng chiêu này đuổi ta về. Ta la to :
-Còn 2tỷ ta chưa lấy !
Thằng nào đó dưới đất trả lời :
-Gửi cho Lạc Hồn cô nương rồi !
Hết chương 21.