Không ngờ đến nơi đồng lúa đã biến thành một toà biệt thự lớn, trên lầu còn để một tấm bảng to “Công ty Cho thuê Tài chính Vô số nợ Hoàng Long Đại lão gia” .Ta vào ngay đại sảnh hét:
-Ta đến đòi nợ, mau kêu thằng Hoàng Long ra đây…
Ta thấy rõ ràng thằng ngồi giữa nhà là Giám Đốc, ta kêu lên như vậy, hắn lật ngay tấm bảng úp vào liền thành hai chữ Lao Công. Rồi thằng ra tiếp ta lúc nãy là Trưởng Phòng Kinh Doanh, nhưng lật tấm bảng tên trước ngực úp vào mé trong liền thành hai chữ Tài Xế, hắn nói:
-Xin quý khách thông cảm, Chủ tịch chúng tôi đi Kam-pu-chia chưa về!
-Thế còn Giám đốc?
-Giám đốc đi Phi-lip-pin…
-Vậy phó Giám đốc?
-Đi May-lai-xi-a. Ở đây chỉ còn sĩ tốt quèn thôi ạ. Hôm khác quý khách lại đến.
Ta biết cái tỏng trốn nợ rồi. Liền muốn giải quyết nhanh chóng, lập tức bước lại chộp ngay thằng Giám Đốc giả lao công:
-Làm gì ngồi đây?
-Dạ…lau ghế cho Giám đốc!
-Lau bằng gì?
-Ơ…bằng mông.
Hắn vừa nói vừa xoay xoay mông. Ta cầm cái bảng Giám Đốc và Trưởng Phòng ném về phía hắn, nói:
-Ta không muốn đánh các ngươi, mau kêu thằng Hoàng Long ra đây!
Nói xong để thị uy ta liền vỗ lên bàn “chát” một cái, cái bàn liền gãy làm đôi. Tất cả bọn trong phòng có 10 thằng liền đứng dậy chạy ào ào dọn dẹp bàn ghế, đóng cửa lại, có thằng chạy lên lầu. Hôm đó nghe Lạc Hồn Muội kể lại, vừa đến nơi thì thấy Công ty Hoàng Long gỡ bảng hiệu xuống, đóng cửa, bên ngoài ghi rằng: “Chủ nhân đi vắng, khách đừng chờ. Chủ nhân không về, chờ đừng trách”.
Lại nói bọn đấy đóng cửa nhốt ta trong nhà rồi liền bao mặt lại rút vũ khí ra bao vây ta. Rõ ràng là một công ty, bỗng chốc thành một bang Xã hội đen. Đại Hiệp ta hỏi:
-Định làm gì đó?
-Định đưa quý khách ra khỏi đây!
Ta chỉ mấy cây mã tấu, kiếm Nhật bọn cầm:
-Bằng mấy thứ này ư?
Một thằng đáp:
-Thưa không ạ, bằng 5 cái va-li.
Đại Hiệp ta nghe phát hoảng, liền lui ngay vào góc phòng thủ thế:
-Các ngươi dám, ta sẽ…
Ta chộp ngay một cuộn giấy trong góc phòng lên thủ. Gặp gì chộp đó, có còn hơn không, đó là tôn chỉ của ta mà. Một thằng nói:
-Kiếm Nhật của chúng tôi đều là hàng chính hãng đấy. Dù có giáp Kevlar Liên Xô cũng xuyên thủng chứ những tờ giấy đấy vô dụng lắm…
Ta vừa để ý thấy trên tờ giấy có hàng chữ Hoàng Long, người ta đang tức nên nhìn sơ đã thấy, không cần đọc. Sau đó còn một lô tên người, ta liền đọc:
-Ngô Đồng, Trần Trụi, Trương Phình To, Phan Lỗ Đầu, Lý Sự, Lâm Nguy, Hồ Lô, Lưu Dẫn, Cao Giò.
Ta “ủa” lên một tiếng, chưa kịp nói gì thì thằng lúc nãy đã kéo khăn bịt mặt xuống, nói:
-Nghe nói quý khách rất thích diễn xuất, nên bọn em diễn một chút cho quý khách xem vậy mà…
Nói xong cả bọn liền lột khăn bao mặt, vứt vũ khí sang một góc, hai tay khoanh trước ngực cười 100% cầu tài, không có vẻ gì là một bọn đầu gấu lúc nãy cả. Ta liền xem lại mảnh giấy. Đoạn trên ghi là “Nhân sự công ty tháng 06-2011”.
Hoá ra lúc nãy ta đọc đúng tên bọn nó. Bọn nó liền mời ta lên lầu, không ngờ trên lầu lại có đường xuống đường hầm, có một đường hầm còn to hơn cả Đường hầm Gar-da-fi, dẫn vào Thị Trấn Âm Mưu. À à, thì tại vì sau bất cứ hành động hiệp nghĩa nào cũng có một âm mưu tiềm ẩn. Ta gặp ngay thằng Chom Song Dong, là trợ lý tên Hoàng Long đang ăn bò bía.
Nghĩ cũng ngộ, mấy ông nước ngoài thì xin đăng kí mấy năm trời, chạy chọt mấy chục lần mới lấy được cái tên Việt. Rõ ràng là người Việt lại đi thích tên ngoại…
Thế là năm phút sau, ta gặp thằng chú chơi đểu Hoàng Long tại quán Cây Dừa Nước, chú ta đang nằm trên một cái ghế dựa không khác gì Đại gia thật. Ta hỏi:
-Không biết ta là Kim Diện Đại Hiệp hay sao mà dám đụng đến Lạc Bảo?
Chú anh liền đáp đầy mỉa mai:
-Ồh , biết chứ, nhưng đời nay công nghệ lăng-xê phát triển nhanh chóng, lên tới Trời có gì là lạ. Nếu Đại Hiệp ngươi có thể thi triển khinh công cho ta xem thì ta trả lại biệt thự cho.
-Võ công không phải thứ diễn cho người ta xem.
-Vậy đừng mơ trả!
Ta tức quá đá cái ghế chú ta đang nằm, nó liền úp xuống. Chú ta bò dậy:
-Tao sẽ đi kiện mày.
Ta buồn cười nhếch mép:
-Thật nực cười, trong nhà chứa đòi đi kiện!
Chú Hoàng Long liền nói:
-Xử nó giúp tôi, đây là 10triệu.
Không biết từ đâu tràn ra hơn 20 thằng có vũ trang mặt đằng đằng sát khí. Đại Hiệp ta liền vắt giò lên cổ chạy không thấy *** (mông).
Nghe tiếng thằng chú Hoàng Long vọng đến:
-Đúng là khinh công tuyệt đỉnh. Quay lại đây ta trả biệt thự lại cho…
Ta ngu dại gì, chẳng có khi hắn thấy không đuổi kịp ta, lừa ta quay lại để đánh. Ta quay về gặp Lạc Hồn Muội tại công viên Võ Biền. Lạc Hồn Muội nói :
-Hết tiền rồi. Giờ chúng ta làm sao?
Ta liền nói:
-Không tặc không thành thì xuống biển làm hải tặc…
- Thôi gió biển rát mặt lắm, sánh ngang với bọn ngư phủ, muội không chịu đâu.
-Vậy làm lâm tặc?
-Không được, xứ khỉ ho cò gáy ấy không vui, muội không xếp ngang hàng bọn tiều phu đâu.
-À à, vậy làm Đinh tặc đi, ta biết vá xe!
-Muội không theo một tên vá xe quèn đâu.
Nói xong Lạc Hồn Muội dẫu môi ra. Ta tiếp:
-Thế làm Đạo tặc…
Lạc Hồn Muội hớn hở :
-Cướp của người giàu, chia cho người nghèo!
-Đúng vậy, mục tiêu đầu tiên!
-Là ai?
Ta cười cười:
-Là cha mẹ. Ổng bả giàu, chúng ta nghèo. Chôm tiền ổng bả cho chúng mình thành thân.
Lạc Hồn Muội trố mắt:
-Cái gì?!
Đại Hiệp ta ôm lấy hôn nàng một phát rồi bỏ chạy…
---------------------------Hết--------------------------------