Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, nghe nói đâu từ thời ông Bảo Đại, ở dưới chân núi nọ có một cặp vợ chồng già cả tên là Thạch Ngởi. Nghe đâu họ đã 97 tuổi rồi, vì già cả nên họ không làm gì ra tiền, nên hàng ngày ông đèo bà đi ra chợ bán vàng sống qua ngày. Ặx!
Họ có một kho vàng 4.000 tấn. Vì sao ư? Vì lúc trẻ họ chuyên đi hành hiệp trượng nghĩa, cướp phú tế bần như Thiên Hạ Vô Tặc của Lưu Đức Hoa vậy. Lại nói, họ chuyên hành thiện, lấy của giàu chia cho người nghèo như vậy, nhưng đã gần trăm tuổi rồi vẫn chưa có con...
Lúc này ở trên trời đang oánh nhau tơi bời khói khói lửa, một tên Đại ma đầu đánh thẳng zô điện Linh Tiêu của Ngọc Hoàng, nó nói:
- Ngày xưa thằng khỉ đá chỉ có 72 phép mà còn đại náo hai lần, chẳng lẽ ta đây có gần 300 phép lại không chiếm được Thiên đình...
Rồi nó kể ra một đống phép, nào là phép cộng, phép trừ, phép nhân, phép chia, đẳng thức, luỹ thừa.... Phép trên trời dưới đất gì mà nó từng học kể ra một dọc....
Nhưng dù sao thì "một tay khôn địch hai nắm, hai nắm khó địch bốn tay". Nên tên Đại ma đầu bị một bầy thiên binh xúm lại đánh bầm mặt bỏ chạy về trần gian. Ngọc Hoàng liền sai tổng động viên ngay 75.000 quân kéo xuống càn quét, đập tan hang ổ của tên Đại ma đầu. Một ông Thiên sư nổi tiếng nhiều chuyện tấu rằng như thế rất tốn kém quân phí và bày cho Ngọc Hoàng một kế "Nhất tiễn hạ tam kê", sai thằng Thiên tử út hạ phàm trừ yêu.
Thằng Thiên Tử đó vừa tròn 10 tuổi, nhưng vốn nổi tiếng mê gái. Nó hỏi ngay:
- Dưới đó có gái đẹp không?
Ngọc Hoàng sau mấy ngàn năm ở ngôi, phải lần đầu tiên nói dối:
- Có có, nhiều lắm.
Thằng Thiên tử chưa kịp hỏi gì thêm thì bị xô xuống rồi....
Hôm đó như mọi ngày, ông bà Thạch đi đổi vàng lấy thức ăn. Trên đường về bỗng thấy một đứa trẻ béo ỵ ngồi khóc bù lu bù loa. (Ờ thì trên Trời là Thiên Đàng, ăn chơi thôi có làm gì đâu mà không béo)
Ông bà hỏi vì sao nó khóc, nó đáp nó tìm cha mẹ nó. Ông bà hỏi:
- Thế con có chịu làm con ta không?
Nó cũng chưa có chỗ nào để đi nên đi theo ông bà. Từ đó nó sống chung với ông bà, họ cưng nó hơn bắt được vàng, vì đến cuối đời lại vớ được một đứa con. Dân quanh vùng quen gọi nó là Thạch Tử, vì là con của ông bà họ Thạch.
Thạch Tử dần dần lớn lên. Mặc dù ông bà Thạch mua rất nhiều thứ chăm nom cho đứa con từ trên trời rơi xuống của họ, nhưng Thạch Tử vẫn ngày càng gầy rộc đi. Vì khi ở trên trời, Thạch Tử ăn toàn khô lân chả phụng nên xuống đây ăn không quen...
#
Thắm thoắt bốn năm trôi qua, Thạch Tử lớn hơn và hắn hay viện cớ đi đốn củi để tìm mục tiêu của đời hắn: Gái đẹp. Hắn đi từ sáng sớm đến tối mịt qua khắp các làng mà chẳng thấy cô gái nào xinh đẹp vừa ý. Đến tối muộn, hắn hối hả vào rừng đốn mẹ đốn cha một bó củi rồi về trình cha mẹ cho có chiếu lệ. Một lần nọ như mọi ngày, hắn đang hối hả đốn củi thì nghe tiếng quát:
- Dừng lại!
- Ai đó? Ông là ai?
- Tao là kiểm lâm.
Thạch Tử nhìn lại thấy chỉ có một ông già tóc bạc luộm thuộm đi tới thì chẳng sợ, nói:
- Ông kiểm lâm thì đi kiểm đi, tôi đốn củi liên quan gì ông.
Ông lão ngớ người một lúc, nói:
- Ban ngày ta là kiểm lâm, ban đêm thì không...
Thạch Tử hỏi ngay:
- Thế ban đêm làm gì? Lâm tặc à?
Ông lão trợn mắt:
- Ngươi...
Thạch Tử cũng tròn mắt ra:
- Chứ ban đêm không kiểm lâm vào rừng làm gì?
Ông lão thét lên:
- Đồ đệ dám vô lễ!
Nói rồi ông ta lấy cây gậy chống quất Thạch Tử một phát đau điếng rồi bỏ đi mất. Sau đó lần nào Thạch Tử đốn củi cũng gặp ông ta và bị ông ta đánh cho một cái. Hắn đã cố gắng né tránh và đỡ gạt nhưng đều thất bại, dù đã chuyên chú lắm rồi. Hắn uất lắm nên dần không quan tâm gái nữa, mỗi ngày đều đi thẳng vào rừng....
Một thời gian sau, ông bà Thạch thấy khác lạ nên hỏi, Thạch Tử kể lại. Nghe xong, ông bà giận lắm, liền truyền lại cho Thạch Tử những tuyệt kỹ mà họ từng tung hoành giang hồ mấy mươi năm.
Cứ thế trôi đi, Thạch Tử lớn thêm, tay chân cứng cáp hơn, có đủ căn bản hơn. Một lần nọ, Thạch Tử đánh nhau với ông lão dữ dội, sau đó đánh được ông lão một gậy. Chưa kịp mừng thì ông lão hiện nguyên hình là một vị Hỗn Nguyên Tiên, nói: "Ta được Ngọc Hoàng sai xuống đây dạy dỗ ngươi".
Rồi ông lão bắt buộc Thạch Tử bắt đầu học phép. Những phép có thể kể đến như Nhảy ngựa Găng-nam Sờ-tai, múa rìu qua mắt thợ, ngư phu chày lưới cá và đập đá cho lá phải rụng...
Ngày qua tháng lại, khi đó Thạch Tử đã 20 tuổi rồi, hắn liền từ giã sư phụ và cha mẹ để lên đường tìm vợ, vì đủ tuổi kết hôn rồi.
##