Lại nói con Chằn tinh hiện đã ăn được 99 người, chỉ còn một người nữa là viên mãn. Lý Bí xộc ngay vào miếu, nhìn quanh quất chả thấy con Chằn đâu nên ngồi đó chờ. "Có lẽ Xà Vương lại đi chợ hay đi quán gì đây"
Một lúc lâu, hắn ra hồ nước cạnh miếu rửa mặt cho tỉnh rượu. Chợt thấy dưới nước có hai viên trân châu lóng lánh, hắn toan lấy thì hai viên trân châu trừng lên khỏi mặt nước, hoá ra là hai con mắt con trăn to hơn cột đình. Lý Bí la lên thất thanh rồi bật ngửa ra sau chạy bò lăn bò càng chạy đi. Con Chằn tinh le lưỡi rít lên the thé: "F.U Ngủ trưa cũng không được yên"
Nói xong nó trườn lên bờ đuổi theo. Lý Bí vừa chạy được mấy bước thì ngã bổ nhào vì run rẫy, chân đứng không vững. Hắn quay đầu lại con Chằn mà lạy như tế sao. Con Chằn nói:
- Ăn thịt mi xong, ta sẽ trường sinh bất tử.
Lý Bí răng đánh vào nhau côm cốp, bảo:
- Xin Đại vương tha cho. Ngài nhìn xem, tôi gầy xơ xác như vầy không đủ giắt răng ngài. Để tôi chỉ một tên này da thịt sáu múi, đẹp trai tuấn tú hơn cả Đường Tăng, ngài ăn vào chắc chắn sẽ trường sinh bất tử.
Lại nói, mẹ Lý Bí khi nghe con bà say xỉn mang dao đi tìm Xà Vương thì liền huy động người toả ra các nẻo đường lên núi tìm. Nhưng đến chân núi không ai dám lên, bà vô cùng lo lắng. Thạch Tử nói:
- Xin mẹ hãy yên lòng, con sẽ lên núi tìm.
Lý Bí dẫn con Chằn đi xuống thì gặp Thạch Tử đi lên. Lý Bí chỉ Thạch Tử kêu lên "Nó đó". Thế là con Chằn xấn lên vồ lấy Thạch Tử, Thạch Tử liền rút cái búa là vật bất ly thân, rút ra chống trả.
Trong thâm tâm Lý Bí, Thạch Tử chẳng thể nào chống lại Xà Vương, nên nhân lúc hai bên đánh nhau liền chạy bừa xuống chân núi. Gặp mẹ hắn và đám người, hai mẹ con ôm nhau khóc hù hụ. Mẹ Lý Bí sau phút lo sợ liền nói:
- Thạch Tử tuy khoẻ mạnh, nhưng Xà Vương to lớn như thế làm sao chống đỡ. Chúng ta về nhanh kẻo nó đuổi đến nơi...
Lại nói Thạch Tử sử dụng tuyệt nghệ đánh với con Chằn tinh ở lưng núi suốt mấy tháng ròng rã bất phân thắng bại, tính ra có gần 8 vạn 4 ngàn hiệp. Con Chằn càng đánh càng yếu thế, vì nó chỉ có một cái đầu để húc, một cái miệng để cắn, thỉnh thoảng mới quất đuôi được một cái. Còn Thạch Tử thì nào tay nào búa, khi chém khi đấm khi móc, hai chân thì cứ dùng liên hoàn cước liên miên bất tuyệt như nước chảy hoa rơi. Tuy con Chằn mình đồng da sắt nhưng bên trong ruột gan thì bầm dập hết rồi. Con Chằn liền xuất tuyệt chiêu, nó vận công phun ra một vòi nước kịch độc thẳng tới Thạch Tử. Thạch Tử liền rút ngay lá khoai ra dùng phép "nước đổ lá khoai", làm nước trôi tuột đi hết, xong nhảy ngay vào bụi cỏ to đập một phát theo kiểu "đập cỏ cho rắn phải sợ". Con Chằn dù tài giỏi đến đâu cũng có điểm cố kỵ của loài rắn. Như con chuột cống dù có to bằng con mèo vẫn sợ con mèo vậy. Nó sợ đến xanh lét mặt mày, bỏ chạy rồi leo tuốt lên một cây cổ thụ quấn mình trên đó. Thạch Tử liền tung phép lưới sắt bao trùm dưới tàng cây. Con chằn ở trên cây cười khẩy:
- Chưa thấy tên nào ngu như tên này, ai lại quăng lưới như mắc võng bao giờ.
Thạch Tử liền dùng pháp "đập đá cho lá phải rụng" quất mạnh một phát vào thân cây. Cây đổ lá xuống, con chằn rơi theo xuống tấm lưới. Những mắc lưới biến ra những mũi sắt tua tủa ghim vào mình con quái vật. Khi rơi tới đất, nó thều thào:
- Ta là vô địch mà? Tại sao? Tại sao?
-
- Thạch Tử lại ngây thơ:
-
- -Ngươi vô địch vì chưa gặp ai đối địch, nay ngươi gặp ta thì phải chết thôi.
-
- Con Chằn tinh nhắm mắt chết đi, nhưng trong thâm tâm nó còn vương một điểm oán hận.
-
- *
-
- Lúc đó gần nửa đêm, Thạch Tử trở về nhà Lý Bí. Lúc này mẹ con Lý Bí đã thuê vô số bảo vệ của Tập đoàn Hoàn Cầu nổi tiếng can đảm nhất Hải Phòng, canh giữ các cửa ra vào. Còn họ thì ngủ ở các phòng trên tận lầu 10. Với ý nghĩ là nếu con Xà Vương tìm họ, nó sẽ ăn thịt hết bọn vệ sĩ trước, mà no rồi thì không tìm họ. Và nếu có tìm họ thì nó bò lên cầu thang 10 tầng phải mệt.
-
- Lại nói, vừa thấy đầu con Chằn mà Thạch Tử mang về, bọn vệ sĩ đó ngã lăn ra bất tỉnh không thốt được câu nào. Thạch Tử lên thẳng phòng Lý Bí gọi cửa. Lý Bí vừa mở ra thấy ngay đầu con Chằn thì thét một tiếng cũng lăn ra bất tỉnh. Thạch Tử qua phòng mẹ nuôi, mẹ Lý Bí vừa mở cửa phòng thấy Thạch Tử ôm đầu Chằn như đầu lân trước bụng thì quỳ xuống lạy lục van xin: “Ôi con ơi, con sống ngu thì chết lú, đừng về đây tìm mẹ với anh con. Hôm nay đây sắp đủ 100 ngày, ngày mai mẹ mời pháp sư về đây cúng đại tường rồi đốt vàng mả, con cứ yên lòng nhắm mắt”.
-
- Thạch Tử đang giải thích, mình không phải là kẻ chết rồi thì bị Lý Bí cầm côn đánh vào chân một phát đau điếng. Lý Bí quăng côn chạy bừa vào phòng mẹ, nói: “Mẹ ơi, nó không phải ma, nó chưa có đi hổng giò”.
-
- Nói xong hắn đóng sầm cửa lại suy tính. Sau đó hắn đánh tiếng “E hừ”, rồi mở cửa chỉ mặt Thạch Tử to tiếng mắng:
-
- - Sao mày dám giết Xà Vương, mày có biết đây là thần vật của vua nuôi không? Khó khăn lắm tao mới mời được xuống núi. Vừa giới thiệu làm quen thì mày nhảy vào đánh là nghĩa làm sao? Thật không biết trời cao đất dày…. Mấy hôm nay các vị Tuần Phủ, Thống Soái, Thống Binh đều tìm đến đây hỏi về tin tức Xà Vương đấy. Thôi rồi Lượm ơi, mày chết chắc.
-
- Thạch Tử vốn ít hiểu biết, liền lo sợ hỏi nên làm sao, hắn nói: “Ngươi cứ đi đi, ở đây đã có ta lo liệu, qua Mỹ Anh Pháp Úc gì đó, càng xa càng tốt”.
-
- Thế là Thạch Tử từ giã Lý Bí và mẹ nuôi ra đi. Thạch Tử không quên quay lại đốt xác con Chằn phi tang, chợt phát hiện một bộ cung tên nên mang đi. Hắn không biết đi đâu nên cứ rày đây mai đó, khi chưa có vợ thì mặt mũi nào về gặp ông bà Thạch.
-