Lúc này Lý Bí đang mắc võng ngủ, mắc đầu dây vào võng. Trong mơ hắn thấy một số 8 rất to, chợt Thạch Tử kéo dây một phát làm hắn giật nảy người lăn luôn xuống đất. Hắn lồm cồm bò dậy kéo dây lên. Kéo muốn hụt hơi thì lôi được Công chúa lên.
Dưới ánh đuốc, hắn vừa thấy Công chúa đã ngây người. Quả thật là một mỹ nhân kim cổ, có khi còn đẹp hơn cả Vương Thái Chân, Tây Thi và… và… và… Thị Nở với Chung Vô Diệm là tứ đại mỹ nhân bên Tàu nữa. Hắn nghĩ, nếu ta có được Công chúa thì không những phát tài mà còn được làm phò mã nữa. Hắn nhớ đến tiền nhân là ngài Lý Nam Đế từng tung hoành một cõi mà mừng rơn. Vậy giấc mơ số 8 chính là phát tài, và đối thủ chính của hắn hiện giờ là Thạch Tử. Ahhh Thạch Tử. Hắn liền niệm thần chú mà Thạch Tử từng kể lại cho hắn để lấp hang. Đúng là “đàn ông lòng dạ hiểm sâu”.
Vì ban đêm, Lý Bí không thấy sợi dây trên miệng Công chúa, dùng đá nghiến vào sợi dây siết chặt thanh quản lại rồi đứt. Công chúa đau quá thét lên rồi ngất đi. Lý Bí thấy thế hoảng sợ vô cùng, mà không dám đụng vào, lỡ Công chúa có bề gì, hắn đụng vào để lại dấu vân tay, ắt bị liên luỵ. Hắn réo gọi:
- Help me! Yes who no? (Giúp tôi, có ai không)
Lúc này gần sáng nên mấy anh sơn tặc đang chạy thể dục liền đến giúp đưa đi thầy lang. Sơn tặc ở đây là cướp núi, họ lấn chiếm núi trái phép thôi.
Lại nói, bài thần chú lấp hang là “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên”
*
Công chúa vẫn khoẻ lại, nhưng từ đó không nói được, mà ai nói gì cũng không nghe, các chuyên gia cho rằng do tiếng thét quá lớn nên bị thủng tai. (Thì vốn trong mắt các nhà khoa học không bao giờ có hai chữ “dị đoan” mà)
Vua thấy Lý Bí hai lần lập công lớn, cũng định gả con gái cho. Nhưng Công chúa cứ âu sầu còn mang bệnh, vua chẳng có tâm trạng đâu mà gả cưới.
*
Lại nói về Thạch Tử, chờ dây thòng xuống lại nhưng không thấy. Rồi thấy miệng hang tối sầm thì biết anh nuôi hại mình lấp hang, đến nước đó thì có thằng khùng mới không biết. Thạch Tử liền bấm tay thấy hung cát lẫn lộn, nhất thời chưa biết tính sao. Vì lúc nãy đánh nhau nên Thạch Tử thấy đói, liền tìm ra sau động tìm nhà bếp. Đi miết ra sau, chợt thấy một cái lồng to bằng đồng, nhốt một người ở trong. Hỏi ra mới biết đây là Thái tử của Thuỷ Cung, được cha là vua Thuỷ Tề sai đi tìm linh hồn em gái xem đầu thai vào nhà nào, ngờ đâu vừa lên là gặp quái vật.
Thái tử này đi tu từ nhỏ nên tuy là rồng nhưng bị cưa sừng đi rồi cạo trọc đầu. Thái tử vì là rồng, không có cánh nên bay chậm, trốn không thoát, bị Đại Bàng Tinh nhốt vào hang chờ ngày ăn thịt. Cũng may số Thái tử Long Cung còn dài nên con Đại bàng luôn kiếm được thức ăn. Khi nhốt Thái Tử đối với con quái này có hai lợi ích. Một là hắn bị xuất tinh sớm, mỗi khi đưa gái về hành lạc, hắn lại bắt Thái Tử đọc kinh để hắn không bị xuất tinh sớm nữa. Hai là khi Thái Tử tu được 800 năm, tương đương 10 kiếp, hắn mới ăn thịt Thái Tử vào thì sẽ được trường sinh bất tử.
Thạch Tử liền lấy búa phá củi đồng, nhưng vừa chém vào, cán búa đã gãy đôi mà củi đồng không suy suyển. Thạch Tử lại lấy phần cung còn lại biến thành cưa sắt cưa cũng không xong, hoá ra cái củi này cũng là vật báu không phá được. Thạch Tử thở dài:
- Ngài thì chẳng ra khỏi lồng, ta thì chẳng ra được khỏi hang. Thế là hết. Thôi thì trước khi chết, ta hãy… hôn nhau đi lần cuối…
Thạch Tử thì chưa hôn ai bao giờ, còn Thái Tử Thuỷ Tề do tu hành cũng chưa từng hôn ai. Nay vì lúc sắp chết nên tâm ý tương lân, thần thái giao hoà mà hôn nhau.
Ai biết đâu đang hôn thì một bọn thầy chùa giáng hạ, một ông là thủ lĩnh Phật giáo Tây phương cho rằng hành động hôn nhau như vậy là phản cảm, làm ảnh hưởng xấu đến uy tín Phật Tử, ngươi phải về chùa diện bích biệt chúng 3 tháng. Thế là cả bọn hoà thượng phá ổ khoá, dẫn Thái tử đi về chùa. Hoá ra cái ổ khoá sắt nên rỉ sét từ lâu, đụng đến đã bung ra, thế mà hai người cứ phá củi đồng rồi tưởng mình sắp chết.