Phần 1. Mạnh hiếp yếu, yếu hiếp kẻ yếu hơn
Đại lộ!
Đại lộ là đường lớn. HIện tại trên đường lớn đó lại có mỘt thằng nhỏ, xem ra cũng khôNg nhỏ mấy, chỈ bẤt quá chừng 13-14 tUổi gÌ đó. Mặt mày lem luốc, quần áo cũ rách nhIều nƠi, xem ra nó cũng không phải thứ người mà ai thấy cũng yêu thÍch. Thế nhưng nÓ nhất định rằng ai cũng mê thÍch nÓ, vì mỘt lẽ đơN gIản- nÓ tên Kim Tiền. Đời có ai khôNg thÍch tiền? Có lẽ không mấy người. Nhưng nó quên mất một điều, nÓ khôNg phải một cục kim tiền to bự, nÓ chỈ bẤt quá là mỘt đứa trẻ nít, thế thôi!
Nó đang đi, hIện tại đã đi được 1ngày đường. Có người bẢo "đi một ngày đàng học 1sàng khôn", nhưng nó lại chưa thấy mình học được tí gì. Hành trang của nÓ là mỘt tÚi vải bên hông, cơm khô gần hết, nước mang theo cũng đã cẠn sạch. Nó rẽ vào một khe suối lấy chút nước.
Chợt nghe tiếng ồn ào gần đó. Nó trôNg thấy mỘt đám người gIang hồ nhỏ có lớn có, đa phần ngang tUổi nó. HIện tại đám người đó đang chIa hai phe đứng dưới tàng cÂy. Qua lời tranh cÃi, Kim Tiền ngHe ra chúng đang tranh cÃi về việc một con gà của phe kia đá chết 10con gà của bên này. Tên thủ lĩnh áo vàng với đàn em hơn 10người, còn thủ lĩnh áo xanh chỉ có 2tay em, chúng đang xác định xem con gà đó quan trọng hơn hay 10con gà kia quan trọng hơn. Hai bên ngày càng gay gắt, khó lòng kiềm chế, họ đang sắp xảy ra mỘt trường chém gIết. Kim Tiền liền kêu to:
- Các vị dừng tay!
- Ngươi phe hắn?
Cả đám nhao nhao lên, chúng chợt nhận thấy không phải phe của đối thủ, lại đồng thanh hỏi:
- Ngươi phe ta?
- Không! không. Tôi chỉ là người qua đường. Kim Tiền nói - Chỉ bẤt quá muốn khuyên cÁc vị đừng chém gIết nhau. Thủ lĩnh áo vàng liền ra hIệu tất cẢ im lặng rồi tiến lên vái chào:
- Tại hạ Long Nhất Tiêu, bang chủ của Long Nhong Bang, xin thỉnh quý danh.
Kim Tiền lúng tÚng đáp lễ:
- Tại hạ Kim Tiền
- Hoá ra là Kim đại hIệp.
Kim Tiền lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là Kim đại hiệp liền nở cả mũi, quên mất mình đang ở đâu luôn.
- Đã có Kim Đại hIệp ở đây, xin nhờ đại hIệp nÓi mỘt tiếng côNg đạo.
Sau khI nghe chuyện 1con gà và 10con gà, Kim Tiền cũng hiểu ít nhiều cộng trừ tính toán, bèn đáp 1con gà quan trọng hay 10con gà quan trọng tÙy vào mục đích sử dụng, nếu thịt thì 10con gà đương nhiên hơn 1con. Nhưng đấu thì rõ ràng con Thanh Phụng của Thanh Bang chủ đã thắng.
Thanh Bang chủ là thủ lĩnh áo xanh, con Thanh Phụng là con gà hạ hết 10con kia. Long Nhất Tiêu nén giận nói:
- Nhưng nếu 10con của ta lên cùng một lượt thì làm sao thua được!
- Luật đấu không thể chơi như vậy.
Long Nhất Tiêu đập bÀn mỘt tiếng:
- Hy vọng tái kiến sớm.
- Thế là ý gÌ?
- Ý là hy vọng mi cút đi sớm.
Kim Tiền tỨc gIận:
- Chẳng lẽ lời nÓi của ta không phải công đạo?
Một tên đứng sau Long Nhất Tiêu có vẻ như quân sư, nói:
- Một người được trọng hay không tÙy vào cÂu nÓi của hắn. Nếu thuận theo chúng ta thÌ đương nhIên được trọng. Nhưng chống lại với chúng ta thÌ mi chết chắc rồi.
Kim Tiền cười khổ:
- Vì vậy ta nên đi đi?
Ý tỨ của bọn Long Nhất Tiêu đương nhIên là vậy. Nhưng hIện tại Kim Tiền còn chưa đi, nÓ còn muốn hỏi:
- Thế cÁc vị chưa chỊu nhận thua?
- ChỊu thua con mẹ mi.
Sau tiếng quát, soNg quyền của Long Nhất Tiêu đã đến trước mặt. ChIêu thức nhanh như thIểm điện, khôNg hổ danh là bAng chủ mỘt bAng. Kim Tiền cười khẽ 1tiếng, lui về sau nửa bước đã tránh khỏi thế công đó. Long Nhất Tiêu nhÌn trừng trừng:
- Quả nhIên mi cũng là hảo thủ. Để ta lãnh gIáo thêm vài chIêu.
Bọn Bang chúng Long Nhong Bang liền hò hét:
- Tàn sát Lang Thang Bang, gIết sạch chúng nó cướp tổng đàn.
Rồi chúng lao vào 3 người Bang Lang Thang. Kim Tiền chú mục vào song thủ Long Nhất Tiêu, nÓ biết đây không phải kẻ dễ đối phó, nÓ biết tên này hơN hẳn bọn Lâm Báo, Hoàng Sư và Thạch Ưng Trảo mà nÓ tỪng hạ được.
Long Nhất Tiêu không nghi ngờ gì là mỘt cAo thủ Nhất lưU, vì vậy chIêu đầu tiên phải thắng. Long Nhất Tiêu bẤt ngờ xuất thủ, Bàng MôN tá đao cước, mỘt chIêu 5 thế bAo trùm cẢ thượng hạ đối phương. Kim Tiền nhích qua trái tránh 3 thế công, thức thứ 4 là thức yếu nhất trong 5thế, sơ hở tại 2tấc bÀn chân. Kim Tiền đã bắt cứng chân trái Long Nhất Tiêu, điểm sơ hở duy nhất. ChIêu này có 3thế cứu, Long Nhất Tiêu dùng chIêu mạo hiểm nhất, Khai Thiên cước quét tỪ bên phải qua cổ. Thế công đang phát khởi, Long Nhất Tiêu chợt nghe dưới lưng nhói lên 1tiếng đau gập cẢ người lại thÌ lãnh thêm 1quyền vào gIữa mũi văng ra 3thước. Kim Tiền 1chIêu đắc thủ chưa kịp mừng thÌ ai đó đánh vào gIữa mũi rồi có người kéo đi.
Tiếng Thanh bAng chủ:
- Rút lui! Bảo toàn lực lượng.
Bọn họ 4người chạy đi 1quãng xa không ai đuổi theo, bang chủ Long Nhất Tiêu của chúng bị thương không nhẹ chút nào. 4người dừng lại 1quán nước ven đường. Thanh bAng chủ nâng chén nÓi:
- Hôm nay nhờ có Kim Đại hIệp gIữ công đạo, bọn tại hạ vô cùng cảm kích. Xin kính đại hIệp 1chung.
Bốn người nâng chén.
Ở bên ngoài đại lộ chợt xuất hIện một người che ô cho một vật gÌ như quả trứng lù lù đi tới. Đến gần chợt nhận ra là một vị công tỬ y phục hoa lệ, một tiểu đồng mang ô che, cả hai quần áo lấm tấm bụi đường. Chỉ do vị công tỬ đó béo quá, mặc mày thân thể nung núc những mỠ, chân bước dường như hết muốn nỔi. Thanh bang chủ đưa mắt nhìn hai thuộc hạ:
- Ra tay!
Hai người đó liền bước ra chặn đường vị công tử hoa lệ:
- Cho xin ít lộ phí.
Kim Tiền ngây người nhÌn Thanh Bang chủ:
- Mãi lộ?
Thanh bAng chủ cười trừ:
- Huynh đài cũng biết đó, bổn bang chI tiêu rất nhIều.
- Nên cũng phải thu nhiều nguồn?
Ý tỨ đó Kim Tiền đã minh bẠch, nÓ nÓi:
- Hy vọng tái kiến sớm!
Thanh Bang chủ ngẩn người:
- Thế là ý gÌ?
- Ý là tôi nghĩ mình nên cút đi thôi.
Nói xong cÂu đó, nó đã phóng ra đẾn cửa, rồi mỘt mạch chạy đi thẳng không ngoái lại. . .#
##
PHần 2. Ai cũng sợ chết
Kim Tiền bỏ chạy đi tịnh cũng không nhanh lắm, chỈ bẤt quá dù có mỘt coN tiểu hổ nặng 20kí cũng chưa chắc gÌ bắt kịp. Chân nÓ chạy nhưng đầu nÓ không chạy, vì đầu nó vốn không biết chạy, chỈ biết suy nghĩ. Nó chợt nhận ra mỘt điều, kẻ mạnh ăn hIếp kẻ yếu, kẻ yếu bẮt nạt kẻ yếu hơn. Long Nhất Tiêu và Thanh Bang chủ là hai bên đối nghịch nhau, vậy bên nào mới là Chính Nghĩa, là công bằng? Hình như quá sớm để nói. . .
Kim Tiền khôNg tiện nghĩ tiếp, vì nÓ lại thấy một đám lùm xùm. Quân đội đang tUyển binh lính, họ đi tỪng nhà để dẫn người đi. Nó thấy nhà kia có 3cha con đang ôm nhau khóc nức nở, một đám quân lính thì liên tục hối thúc. Và một nhóm trai tráng có vẻ vỪa được tUyển, người nào cũng mặt buồn thiu như cha mới chết. Một thằng trong bọn nghe nói thế liền long mắt lên:
- Đồ oắt như mày biết cái gì, tao mới cưới vợ 3 hôm mà bị xung quân, thử hỏi mày có ức chế hay không?
Nói xong hắn khóc rống lên, còn cẢ bọn trai tráng đi chung thÌ cười hô hố. Nhìn qua là biết một đám F. A nên thấy người ta bị chIa rẽ uyên ươNg thì chúng rất vui. Một thằng khác liền muốn xông ra đánh Kim Tiền:
- Ai nói tao F. A, anh yêu tao đây nè.
Nói rồi liếc mắt đưa tình với một anh đi chung. Hoá ra là đồng tính chi luyến, Kim Tiền muốn nôn quá chừng.
Kim Tiền viện cớ nôn để bỏ đi cho sớm, ra khỏi vùng đất thị phi này. Kim Tiền lại nghĩ, ngày xưa Hịch Tướng sĩ của Trần Lão gia oai hùng hào khí biết mấy, nÓ tỪng tƯởng tượng ra từng lớp người hiên ngang oai hùng ngẩng cao đầu bước ra tiền tUyến, chỈ tiếc là đời thường khôNg gIống như trong tƯởng tƯợng. Nó chợt nhận ra mỘt điều: "Ai cũng sợ chết".#
##
|