Phần 3. Lòng người
Nó muốn thoát khỏi vÙng thị phi, nên chả bao lâu đã ra đẾn ngoại thành. Đường đại lộ vốn vỪa ngay thẳng, vỪa rộng rãi bỗng ngoằn ngoèo rồi nhỏ lại, đi đẾn cuối coN đường là mỘt ngọn đồi cAo. Kim Tiền chợt nhận ra mình bị lạc. Trời đã tối, nông phu làm nương đã về hết. Đứng gIữa màn đÊm âm u, nÓ chợt phát hIện ra mình cô đơN, lẻ loi biết mấy.
Màn đÊm có mỘt thứ lực lượng vô hÌnh nào đó, nÓ khIến cho tâm người ta cũng đEn tối theo. Nó muốn chạy, muốn la hét, muốn vứt bỏ mọi thứ. Nhưng nó chả buồn làm gì, nó nằm bạch xuống giữa đường mà ngủ.
Màn đêm vốn âm u. Trong không gIan tĩnh mịch, chợt có một ánh sáng lân tinh, ánh sáng tỪ cuối đường, chầm chậm, chầm chậm. . . . Một cÂy đÈn lồng, giọng một ông lão:
- Khách phương nào sao nằm lạnh gIữa đÊm khuya.
Kim Tiền đứng bật dậy:
- Ông là người hay ma?
- Cậu sợ ma hay người.
Kim Tiền không trả lời, cũng không cẦn trả lời, ai cũng hIểu mỘt đứa trẻ như nÓ sợ cái gì.
- Đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ gấp trăm lần.
ÔnG thở ra rồi tiếp:
- Cậu có cần chỗ ngủ qua đÊm?
Kim Tiền cười cười:
- Vài hôm trước thì không cẦn, giờ thì khác.
- Tại sao?
- Vì khi đó tôi ở nhà.
Khi ở nhà đương nhiên nÓ không lo lắng gì lắm, vì đã có mẹ lo chu toàn. Nó chợt nhận ra, đi một ngày đàng học mỘt sàng khôn. Nó chợt hIễu, chỈ có khổ mỚi khIến người ta khôn ra, khi họ khôN ra thÌ ít nhIề u phải nhận gIan khổ.
Nhà của ông lão là một tÚp lều cũ kỷ, ôNg sống cùng bÀ lão. Ông mỜi nÓ ăn một bữa cơM, uống vài tách trà và nÓi vài cÂu chuyện. Nó không nhỊn được, hỏi:
- Ông bà ở đây rồi con cháu ông bà đâu? Sao sống ở nơi này?
Trong mắt ông lão chợt dâng lên mỘt niềm thống khổ, vừa oán hận vỪa bi thương. Khá lâu, ông khẽ thốt:
- Lòng người.
Nó không hỏi nữa, có thể con ông bị người ta dÈm pha nên khôNg lo lắng cho ông, có thể con ôNg bị người ta hại, hoặc chÍnh ông bị người ta hại nên phải đẾn một nƠi hẻo lánh như thế này. . . Trên đời có gÌ lại khôNg do lòng người mà ra?
Lòng tham, ích kỷ, ganh ghét, . . . Họ tỰ dồn nhau vào khó khăn, gIeo rắc đau khổ cho nhau. Nó chợt hỏi: "Đó là lòng người hay số phận?"
Nó ít nhiều đã hIễu. Nó nằm trên mỘt chIếc gIường tre và đôi chIếu chăn cũ nát mà ngỡ như đang nằm trong mỘt gIan phòng sang trọng troNg mỘt toà lâu đài tráng lệ của vƯơng hầu quý tộc. Nó cũng biết trên đời còn thIếu gÌ người khốn khổ như ôNg bÀ lão này, nó ngHĩ chắc gÌ những kẻ sống trong những lâu đài tráng lệ đó đã hIểu và cẢm thông với ông bÀ lão này như nÓ. Nó mỉm cười và ngủ thIếp đi. . . ..#
Phần 4. Tốt xấu đỀu có thể mang lại lợi ích.
.
Kim Tiền cÁo tỪ ôNg bÀ lão tỪ rất sớm, vì nó đã đút vỘi vào troNg chăn 5hào tiền. HIện gIờ troNg tÚi nÓ còn lại đúng 2đồng 5hào và 5cắc bạc. Khi nÓ đã cho thÌ nÓ cứ cho, nếu nÓ khôNg muốn cho thÌ có đánh chết nÓ vẫn không. Nó vUi với cái phoNg cÁch anh hùng đó, nÓ ra vẻ khệnh khạng bước đi như mỘt vị anh hùng oai phoNg đường bệ.
Nó chợt ngHĩ đẾn bọn Long Nhất Tiêu, nếu nÓ là đàn ôNg, nÓ ắt có thể thắng hết chúng. Nó ngHĨ đẾn tối qua, nếu nÓ là đàn ôNg, nÓ sẽ khôNg còn sợ ma nữa. Nó chợt thấy đàn ôNg là khôNg sợ ai nữa, nÓ ước có một người đàn ôNg che chở nÓ, nÓ chợt nhói lòng.
Kim Tiền đứng sững lại, không hẳn vì đau lòng, mà vì phÍa trước xa xa là 1cổ xe ngựa, gần xe ngựa có 5người. Một cặp vợ chồng bị ba tên cường đạo đang vUng đao gIật lấy hành trang. Kim Tiền trố mắt, hoá ra đàn ôNg cũng không phải là không sợ ai nữa.
Kim Tiền nhỊn không được, chạy đẾn quát lên:
- Đạo tặc khá lộng hành, mau trả lại hành lý cho người ta.
Nói xong nÓ đứng chống nạnh nghinh ngang như đang ra lệnh cho thuộc hạ vậy. Ba tên cướp ngây người, một tên râu cÁ chốt trong số đó, bước lên:
- Chú mày có nÓi lộn khôNg vậy?
- Không hề!
- Thế tai chúng ta có nghe lộn khôNg vậy?
- KhôNg hề.
- Thế chú mày lập lại nghe xem?
Kim Tiền vẫn chống nạnh, kêu to:
- Trả lại hành lý cho người ta.
Ba tên cướp ngẩng lên trời cười ha hả, chúng thấy trên đời không còn gì đáng cười bằng. Tiếng cười chưa dứt thÌ đao của tên râu cÁ chốt đã phạt ngang người Kim Tiền. Một đao chém ra, tên râu cá chốt đinh ninh sẽ ăn chắc. Thế mà đao chợt rơi vào khoảng khôNg. Hắn chém liền bA đao, mỘt cước. Kim Tiền dùng Kim Tiêu tiền tảo thoái ra đỡ, nhưng cước lực tên râu cÁ chốt quá mạnh, Kim Tiền ngã về sau. Lưng vỪa chạm đất thÌ lưỡi đao đã đẾn trước mặt, Kim Tiền tƯởng như đã thấy Thần chết hIện ra.
Đao quang biến mất, tên râu cÁ chốt chợt hỏi:
- Mi tên gÌ?
- Ta tên Kim Tiền!
Cả bA tên cướp chợt tỏ ra cung kính:
- Đã mạo phạm Kim Thiếu Gia.
Nói rồi chúng quẳng hành lý của vợ chồng kia lại, bõ đi mất. Kim Tiền thở phào ra rồi nằm bẬt xuống, nó tƯởng như chết chắc rồi, tay chân chẳng còn tý điểm sức lực nào.
Cặp vợ chồng tạ ơN hết lời, họ biết đường đẾn Biên Thành còn xa nên vào trấn mua tặng Kim Tiền 1con ngựa tốt. Kim Tiền vốn khôNg biết cưỡi ngựa nên leo lên yên cứ ôm lấy bờm ngựa rồi chỈ nÓ đi hướng này hướng kia. Dân trong trấn nhÌn nÓ có cẢm gIác như mỘt coN ngựa bố điệu ngựa con đi bÁt phố vậy. Chợt Kim Tiền ngHe ai gọi tên nÓ:
- Kim Tiền Kim thIếu gIa, hân hạnh, hân hạnh.
Nó ngoái lại, thấy một lão chủ quán đang ân cẦn tiếp đón 1tên vƯơng bÁt đản. Tên bÁt đản đó ăn vận vô cùng sạch sẽ, nhưng ánh mắt lúc nào cũng chỈ thấy cÁi trần nhà. Kim Tiền có cẢm gIác như tên đó đang tìm thằn lằn hay nhền nhện gÌ, hai gã ma-cô áo đen lúc nào cũng kè kè sau lưng tên đó, tay không rời cÁn đao. Kim Tiền liền hIểu ra, chắc chắn Kim Tiền bẢn địa là mỘt kẻ rất có máu mặt, và bA tên cướp lúc nãy tƯởng nhầm là hắn. Kim Tiền vãng lai liền nhảy phốc xuống ngựa, vái chào Kim Tiền bẢn địa:
- Các hạ là Kim Tiền?
- Phải. Ngươi là ai? Tìm ta có việc gÌ?
- Ta là ngươi, có người muốn đa tạ ngươi.
Kim Tiền bản xứ ngẩn người ra:
- Ngươi là ta? Có người lại muốn đa tạ ta?
Kim Tiền bẢn xứ cười rộ:
- Không ngờ ta vẫn còn có người muốn đa tạ.
Kim Tiền bẢn xứ, hắn vốn là mỘt tên hỗn đản (lộn gIống) thật, 5 tuổi gIết người, 8tUổi biết cẦm đao, đẾn nay 16 tUổi đã vào sanh ra tỬ đánh nhau khôNg biết bAo nhIêu lần đỂ gIành gIật điạ bÀn, dưới tay có 30đàn em cộm cÁn. Loại người đó, người ta chỈ sợ hắn chứ chẳng ai trọng hắn. Ai thấy hắn tỪ xa đã cố nÉ tránh ngoài trăm bước, thế mà có người khI không lại muốn đa tạ hắn. Hắn cũng muốn hỏi lý do, nhưng gã kia đã đi mất.
Kim Tiền vãng lai, lai được thÌ vãng được, nÓ đã cưỡi ngựa ra khỏi thành. Nó cưỡi ngựa, nhưng đầu không cưỡi ngựa, đầu cũng không cưỡi ngựa được. Đầu nó đang nghĩ:
- Hình như kẻ xấu đôi khi cũng mang lại lợi ích. Kim Tiền bẢn xứ vốn không thể xem là người tốt, nhưng nếu không có danh tiếng của hắn, liệu hIện tại có còn Kim Tiền đang ngồi trên yên ngựa đây khôNg?
Việc ở đời tÙy thời tùy lúc đỀu có thể mang lại lợi ích cho người ta. #
##
|