Phần 7. Ý nghiã cuộc sống.
.
Đi ra khỏi trấn, hoà thượng buông hai người ra rồi bỏ đi mất. Kim Tiền nhÌn nhÌn Lệ Bất Bại, có vẻ hắn đứng cũng không muốn nổi. Kim Tiền thốt:
- May là gã hoà thượng khôNg cứu khổ chúng ta.
- Sao mi không đa tạ hắn.
- Ta vốn có thể nhàn nhã mà bõ đi, không cần hắn cứu. ChỈ có mi. . ..
- Ta bị đánh đang đau chết đi được. Đau là khổ mà. Hắn đâu cứu ta khỏi khổ.
Vừa nÓi xoNg nhìn lên, vị hoà thượng lúc nãy đã quay lại. Lệ Bất Bại hỏi ngay:
- Ông còn trở lại làm gì?
- Để cứu khổ.
Nghe "véo" một tiếng, Lệ Bất Bại đã chạy xa gần trăm bước, hắn vốn tùy lúc tÙy thời đỀu có thể chạy. Hoà thượng gọi với theo:
- Cứu khổ có nhIều cách mà.
Cứu khổ quả thật có nhIều cÁch, làm cho người ta hết đau cũng có nhIều cÁch. Lệ Bất Bại được vị hoà thượng đắp thuốc đã có vẻ khoẻ khoắn như thường. Kim Tiền chợt hỏi:
- Hoà thượng tại sao ai cũng gIỏi võ côNg?
- Mô Phật, vì người tU hành là tỨ đại gIai không.
- Tất cẢ đỀu khôNg thÌ còn cố luyện công làm gÌ? Không tin được.
- Sinh lão bệnh tử đều không, vật chất danh lợi sắc dục đều không. Con người vì vật chất thì cả đời đi tìm vật chất, vì danh lợi thì cố tạo dựng thanh danh, vì sắc dục thì đắm chÌm trong những cái đẹp. Tất cẢ đều vì hỈ nộ ái ố mà để thời gIan xếp vào quy luật sanh tử. Còn người tu hành không cẦn những thứ đó.
- Hoá ra các vị vừa rảnh rang vừa nhẹ nhàng, chẳng có việc gì làm nên mới tỤng kinh, luyện võ qua ngày đoạn tháng.
Kim Tiền không hIểu. Lẽ nào những kẻ đầy công danh, vật chất kia lại cũng như những kẻ không có gì. Không lẽ những kẻ đầy đủ, hưởng thụ toàn điều tốt đẹp kia lại không đầy đủ bằng những người tu hành, nếu thế chẳng lẽ những kẻ làm việc đến tối tăm mặt mũi kia lại rảnh rang hơn người tu hành ngày ngày đọc kinh niệm phật?
Kim Tiền không hiễu, Lệ Bất Bại cũng không. Phải chăng có nhiều người sống hết cuộc đời nhưng chẳng ích gì, sống cũng như chưa từng tồn tại. Vậy rốt cuộc ý nghiã cuộc sống là gì?
Câu cuối cùng mà vị Hoà thượng nói là: "Không cần biết mình là ai, chỉ cẦn họ sống mà cẢm nhận được từng khoảnh khắc họ sống, hưởng thụ được từng khoảnh khắc họ sống là tốt rồi".
Hoà thượng đã đi, người tu hành vốn không bị ràng buộc mà.
- Giờ Lệ huynh đi cùng không?
- Đi đâu?
- Tìm những kẻ cướp sinh mạng.
- Ở đâu?
- Biên thành quân doanh
Ánh mắt Kim Tiền bỗng nhớ về xa xăm, khi đó nÓ còn rất nhỏ. Một người đàn ông, một người cha. Nó không còn hình dung được khuôn mặt, hơn 10năm rồi. Chiến tranh khIến người ta đau khổ, chia rẽ nhiều thứ tình cảm. Nó ghét chiến tranh, nó ghét sự tranh giành.
Trên đời không có một sự đau khổ nào là dễ chịu, và chỉ khi trải qua, họ mới thật sự cảm nhận được. Lệ Bất Bại hỏi:
- Ngươi định đi xem thử Ba đóa hoa hả?
- Ba đóa hoa?
- Tam hoa Biên Thành đó. Người ta nói rằng ba đoá hoa đó nằm ở ba thành lớn nhất biên giới, ba đoá hoa đó là linh vật của Trời Đất, to như trụ chống trời vậy, chỉ cần mấy bông hoa đó còn thì không đội quân nào có thể tràn vào giang sơn chúng ta.
Kim Tiền cười cười, nó nhớ khi nó còn rất nhỏ, người ta có kể lại một chuyện. Vốn ở phía bắc Song Long giang có hai dòng sông nhỏ gọi là Song Long hà, phân biệt là Tây hà và Đông Hà. Ở thượng nguồn Đông Hà có một ngọn núi gọi là núi Hắc bà, để tƯởng nhớ một người phụ nữ trung trinh giữ mình giữa cường sơn thảo khấu mà gieo mình xuống suối tự vẫn. Khi Kim Tiền còn rất nhỏ, những người trong Đồng Hương thôn của nó có đi ra cho thấy trời thấy trăng tí đỉnh, họ bảo khi lên đẾn đỉnh núi Hắc Bà, họ thấy mặt trăng gần như chạm mà sờ không chạm, to lắm. Và họ bảo mây bay là đà trước mặt từng tảng, từng tảng.
Kim Tiền sau chuyện đó đã học được một bài học, khi ta chưa gặp, đừng nên bình luận gì hết. Bởi đúng mà không tin là bảo thủ, sai mà tin là dại dột .#
##
Phần 8. Liều mạng không phải là tìm chết.
.
Biên thành thật ra là dãy đất dài ở biên cương, chia làm 8doanh, gồm 3đại doanh và 5doanh trại. Vì chiến tranh nên quân số tập trung nƠi đây rất đông. Ba đại doanh trấn giữ biên cương ở ba đại đô thị, còn Kim Tiền và Lệ Bất Bại đang đến là một trong năm doanh trại còn lại.
KHánh Trung doanh. Quân gIữ cửa cho vào, Kim Tiền và Lệ Bất Bại gặp một đô uý phụ trách nội bộ. Vừa thấy hai đứa nhỏ, hắn hỏi ngay:
- Có thẻ đinh không? Có giấy xác nhận của quan phụ mẫu địa phương chưa?
Kim Tiền xuống nước:
- Không có thưa ngài. Còn vấn đề người tên. . .?
- Trong doanh ta không có.
- Vậy chúng tôi cáo tỪ.
- Không được
-Tại sao?
- Vì rất có thể các ngươi là dọ thám. Các ngươi phải gIết gIặc để chứng tỏ trong sạch.
Thế là Kim Tiền và Lệ Bất Bại nghiễm nhiên trở thành lính dù chưa đủ tUổi. Cây thương cũng nhẹ, bài Long Hình thương cũng dễ thuộc, nhưng chạy 10vòng quân doanh thì không dễ chút nào. Doanh này do Lý, Trần, Lê, ba vị cùng điều hành. Tình hÌnh chIến sự không hề dỄ dàng, họ đã mất ba ngàn quân sĩ.
Giám thị quân cũng là thầy dạy võ trong doanh tên Từ Thức, ông là thầy của Lê tƯớng quân
Từ Thức thường được gọi là Từ quân sư, ông nói với binh sĩ rằng:
- Chiến tranh thì không ai muốn, gIết người cũng không ai muốn. Nhưng đất này nghìn năm nay vốn là của dân ta, không thể đỂ ai gIành lấy. Ta lùi mỘt bước, giặc sẽ tiến một bước. Ta phải đánh làm sao cho chúng phải sợ, để chúng rút một lần là trăm năm không dám xâm phạm.
- Thưa thầy, nhưng chúng ta đã lui quân 3lần- Một người lính nói.
- Đúng, ta đã lui 3 lần, mất đi ba ngàn binh sĩ, nhưng chúng ta không sợ. Tại sao?
Một binh sĩ giơ tay:
- Vì chúng ta ăn thịt muông thú, chúng ta cường tráng, chúng ta hung hăng, liều mạng.
Từ Thức hỏi:
- Ai nói với ngươi điều đó?
- Một vị tiến sĩ rất nổi tiếng.
- Rất nổi tiếng?
- Tiểu nhân không rõ, chỉ biết sau khi nói ra điều đó, vị tiến sĩ liền nổi danh như cồn.
- Sai rồi! Ta không sợ không phải vì ta mạnh, mà ta không sợ vì ta làm đúng đạo lý. Dù có thua cũng là vì lẽ phải, vì tỰ vệ mà thua, không phải xâm lược mà thua. Đất nước như thân thể, quân đội như tay chân, ta không bảo vệ thì còn ai bảo vệ dân mình, nước mình. Ta nhất định phải bảo vệ đất nước, hi sinh là điều không tránh khỏi.
Từ Thức nói tiếp:
- Chúng ta phải bảo vệ đất nước, vậy chúng ta có gì?
- Một cây thương và một con người liều mạng!
- Đúng!
- Liều mạng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
- Đúng. Vì vậy Từ Thức ta ở đây là để dạy các ngươi cách thức liều mạng. Trên đời cái gì cũng phải học, kể cả liều mạng cũng phải học.
Từ Thức nói tiếp:
- Khi ra sa trường, tài năng mỗi người là vô cùng nhỏ bé giữa rừng gươm biển giáo. Vì vậy các ngươi phải tìm cách cùng nhau phối hợp, quyết không chia rẽ. Khi đánh với kẻ thù là phải gạt bỏ tư tâm cÁ nhân, phải giữ mình, phải cứu đồng đội. . . . Ta bảo các ngươi, liêù mạng nhưng:
+ Không đơn phương xông vào vòng vây,
+ không đưa mình vào chổ nguy hIểm,
+ khôNg nhắm mắt đánh càn,
+ không vì ganh đua tiến lên
- Liều mạng là khôNg sợ chết, bởi bất cứ ai ra chiến trường đỀu có thể hI sinh, vì vậy khI ra trận hãy chuẩn bị tinh thần ngã xuống. Có thể phải ngã xuống, nên phải giữ mình, nên phải hạ địch, nên phải không liều mạng. Mỗi bước chân phải vỮng vàng, mỗi hành động phải dứt khoát. Nếu mỗi binh sĩ đều làm được thÌ lo gÌ không thắng gIặc!
- Nhưng chúng ta đã ba lần thất thủ?
- Vì thời cơ chưa đến.
Có tiếng quân sĩ râm ran không phục. Từ Thức dõng dạc:
- Nếu trận này không thắng, khi các người trở về sẽ thấy đầu ta trước quân doanh. #
##
|