Phần 19. Băng cướp Nguyệt Lư sơn
.
Tây Vạn Trấn, một trấn to lớn nhưng nhà nhà đều đóng kín cửa, troNg nhà không có ai. Một thỊ trấn bỗng dưng cùng lúc dọn nhà. Chiều muộn, Kim Tiền về đến Đồng Hương thôN, là nƠi ở của Kim Tiền, những bạn bè, chú bác nó đỀu khôNg gặp ai, khôNg có một bóng người, , y như họ bỗng dưng biến mất khỏi thế gIới vậy.
Kim Tiền bước vào ngôi nhà của nÓ, đồ đạc vẫn khôNg thay đổi, nhưng mẹ. . . . Nó rơi lệ. Nó lo lắng nhất trên đời chÍnh là người mẹ đó. Nó chợt gIận mình, sao lại muốn đi tìm ông ta làm chi. Mãn Tiền Hoa nói:
- Nghe trong giang hồ có mỘt băng cướp xuất thân tỪ Nguyệt Lư Sơn, gồm có 92người. Chúng bôN tẩu troNg gIang hồ 15năm, chúng tàn sát tất cả những ai chúng gặp. Nên trước khi chúng đẾn thì ai cũng cao chạy xa bAy, chưa có mỘt nha phủ nào dẸp được.
Chợt có tiếng cười lanh lảnh:
- Ngươi quả nhIên có chút hIểu biết.
Tiếng nÓi dứt thÌ Mãn Tiền Hoa đã phóng ra khỏi cổng, đến ngoài đường. Có mỘt gã trung niên to cAo đứng ở đó, tay cầm quỷ đầu đao, gã cười cười:
- Chỉ tiếc là thiếu kinh ngHiệm gIang hồ.
Mãn Tiền Hoa thở dài, ôNg đã hIểu ý của hắn. Hắn cố tình dụ ông bước ra để đồng bọn bắt hai đưá nhỏ kia, dù hai đứa nhỏ có tài nghệ thÌ cũng khôNg thể chống đỡ những kẻ cướp lão luyện gIang hồ.
Mãn Tiền Hoa quay người nhÌn lại, quả thật Kim Tiền và Miêu Thương Thương đã bị khống chế, mỖi người bị mỘt thanh đao kề vào cổ, phIá sau còn có hai mươi người. Mãn Tiền Hoa hỏi gã cầm quỷ đầu đao:
- Ngươi là chủ soái?
- Phải. Ta là Mã Đằng, thủ lĩnh Nguyệt Lư Sơn. Còn ngươi?
- Ta là Mãn Tiền Hoa.
Cả nhóm cướp bẤt gIác lùi lại mỘt bước.
- Ngươi là mỘt trong Tam Hoa?
- Phải.
Mã Đằng liền kêu to:
- Mau gIết hai đứa nhỏ rồi tỬ chIến.
Mãn Tiền Hoa lo lắng:
- Khoan đã!
Mã Đằng cười to. Kim Tiền thở dài:
- Hắn cố tình thử ông, xem chúng tôi quan trọng đẾn mức nào.
- Đúng vậy.
Mãn Tiền Hoa hỏi:
- Ngươi chắc thắng ta?
Mã Đằng thở dài:
- Không chắc.
Quả thật mỘt tên tƯớng cướp khó mà so sánh với mỘt đại tƯớng. Tướng cướp có thể khôN ngoan, xảo quyệt, chỈ bẤt quá dẹp được những tên cường sơn hay thảo khấu, chứ khó lòng thắng được mỘt người được đào tạo bÀi bản, từng vùng vẫy ngoài sa trường.
Mãn Tiền Hoa nói tiếp:
- Nếu ngươi chỊu tha cho họ, ta sẽ tỰ tận trước mặt ngươi.
- Được, ta hứa.
Thương Thương đã có vẻ sắp phát khóc đẾn nơi, cô ta kêu lên:
- Không được.
- Tại sao?
- Ông thử nghĩ nếu mỘt người như ôNg mà dám hI sinh vì chúng tôi, họ cÀng khôNg muốn tha cho chúng tôi, họ ngHĩ chúng tôi rất đáng gIá.
Mã Đằng ra vẻ ngẫm nghĩ:
- Hai đứa nhỏ này thôNg minh thật, ta có suy ngHĩ thế đó.
Hắn cười rộ:
- Nhưng gIờ thÌ tất cẢ đã muộn rồi.
Chợt thấy mười mấy tên tỪ hai bên tường nhà nhảy ra, họ nhắm Mãn Tiền Hoa đánh tới. Mãn Tiền Hoa vốn dày dạn chIến trường, chờ họ đánh tới mỚi phóng ra 5ngọn phI đao, 5 tên gục xuống. 5tên phÍa sau côNg tới, tay trái Mãn Tiền Hoa lại rút ra 5 thanh phI đao, 5tên nữa gục xuống
- Coi chừng!
Hai bên tƯờng xuất hIện mười cung thủ bắn tên xuống, Mãn Tiền Hoa lui lại tránh tên. Phiá trên vang lên tiếng leng keng, 10người nữa chụp lưới xuống. Mãn Tiền Hoa khôNg sao tránh kịp, thúc thủ chỊu trói.
Mã Đằng thở dài:
- Ta lại mất đi mười người.
Kim Tiền nói:
- Ông không hề định tha ai hết, ôNg chỈ câu gIờ đỂ lập trận địa.
Mã Đằng không phủ nhận, hắn nói:
- Giết hết chúng nÓ để tế hồn huynh đỆ của ta.
Thương Thương xem có vẻ phát khóc đẾn nƠi:
- Mi dám gIết ta sao, ta là thIên hạ đỆ nhất cAo thủ một địch vạn người.
Mã Đằng cười ruồi. Kim Tiền giận dữ:
- Ngươi cười gÌ. Một troNg Tam Hoa, ôNg ta đã dày côNg hạng mã vì nước nOn suốt mấy mươi năm, ngươi chỈ là thứ gIặc cỏ tàn hại trăm họ, ngươi giúp được gÌ cho đất nước, có tƯ cÁch gÌ gIết ôNg ta. . . .
Hai tên kiềm gIữ Kim Tiền đánh cho nÓ mấy phát, nÓ đau đẾn gập người lại, nước mắt trào ra. Mã Đằng lại cười:
- Ta tƯởng mày là trang nam tỬ tài năng mạnh mẽ gÌ lắm, hoá ra cũng chỈ là mỘt đứa nhóc khóc bù lu bù loa.
- Đau và khóc là bản năng tỰ nhIên của coN người, không có gÌ đáng thẹn. Chỉ có kẻ vì mình mà bẤt kể đạo nghIã, lý lẽ và mọi người mỚi đáng thẹn. Ông khôNg làm ăn đàng hoàng lại đi cướp của mà người ta làm mỒ hôi nước mắt là đã sai trái rồi, ôNg còn gIết người như thế là vô nhân đạo, ông không thấy đáng thẹn sao?
- Mày nÓi hay lắm. Nếu mày có thể thắng đỆ tử ta, ta sẽ thả cẢ 3người.
Bọn đó thả Kim Tiền ra. Một tên chừng hơN hai mươi bước ra, hắn có mỘt chiếc khăn quấn trên đầu, tay cẦm mỘt thanh kiếm dài, hắn nÓi:
- Trong 18 ban, mi chọn vŨ khÍ gÌ?
- Nhạn linh đao!
Một thanh đao dài 3tấc sáu phân, mỏng nhẹ, đương nhIên rất vỪa tay Kim Tiền, chỈ tiếc nÓ khôNg biết sử đao.
Kim Tiền cầm thanh đao trong tay, tên quấn khăn liền múa ba đường gIương oai gIễu võ. Tuy chỈ là bA chIêu tầm thường nhưng đường đao nhanh nhẹn, ngay thẳng, phát đao dứt khoát, ít ra tên đó cũng có tU vi Vững chắc lắm rồi, hơn Kim Tiền một trời mỘt vực. Kim Tiền quay sang Mãn Tiền Hoa:
- Đây vốn là nhà tôi, ôNg đưa tôi về đẾn nhà là đã hoàn thành nhIệm vỤ rồi.
Nó quay sang Thương Thương:
- Cám ơn cô! Rất tiếc là tôi chẳng thể đi cướp ngựa lần nữa.
Miêu Thương Thương nước mắt lưng tròng, dường như tÙy lúc tÙy thời đỀu có thể rơi xuống. Tên quấn khăn cứ tƯởng Kim Tiền sắp liều mạng, hắn chuyên chú cẨn thận. Kim Tiền chợt hoành đao đâm vào bụng mình. Tất cẢ tại đương trường đỀu sửng sốt.
Con người ta vốn sợ chết, thà liều mạng chứ khôNg dám tỰ sát, thà bị người ta đâm chứ khôNg dám tỰ đâm, huống hồ chỈ là mỘt đứa trẻ 13 - 14 tUổi.
- HẢO TIỂU TỬ!
#
##
Phần 20. Ai cũng có tình cảm
.
"Hảo tiểu tử" - Ba tiếng tuy khôNg lớn lắm nhưng chấn động ngôi nhà. Mã Đằng gIật mình, cẢ bọn cướp đỀu gIật mình. Chúng chợt phát hIện ra người khống chế Miêu Thương Thương khôNg phải là đồng bọn chúng nữa mà là mỘt lão gIà tóc bạc mặc áo màu xanh, còn đồng bọn chúng đang nằm dưới đất.
Người gIữ Miêu Thương Thương cũng là đỆ tỬ Mã Đằng, đươNg nhIên cũng là hảo thủ. Đương nhIên hắn cũng khôNg tỰ ý giao người cho ai đỂ nằm ngủ như vậy. Lão gIà áo xanh cười lên mỘt tiếng chói tai rồi cắp Miêu Thương Thương bAy ra khỏi đó. Mã Đằng đương nhIên nhÌn ra võ côNg lão gIà đó cAo thâm khôN lường, khó đối phó hơn Mãn Tiền Hoa rất nhIều. Mã Đằng liền phI thân đuổi theo.
Hắn đuổi đến nửa đường, thấy năm tên tuỳ tÙng thân tín cAnh gÁc đỀu đã chết, trên người khôNg mỘt vết thươNg. Mã Đằng chạy theo, đột nhiên đứng lại, tròng mắt thu nhỏ lại, bởi hắn đang mắc phải sai lầm tƯơng tỰ Mãn Tiền Hoa, bị người ta dẫn dụ. Hắn thấy lão gIà áo xanh đứng cẠnh mỘt loNg kỷ ở xa xa, chung quanh còn có mười tên áo đEn che mặt.
Mã Đằng chạy trở về, dù muộn hắn cũng phải trở về. Hắn quả thật đã muộn, khi đẾn cửa, hắn đã thấy rõ ràng. Máu! Huynh đỆ hắn người nào cũng có máu. Tất cả đều trừng mắt như khôNg tin vào mắt mình, máu từ miệng vẫn ứa ra không ngớt. Mã Đằng bẤt gIác rơi nước mắt, Mãn Tiền Hoa và xác Kim Tiền đã biến mất, nhưng hắn không quan tâm.
Mã Đằng quay về cuối đường, lão gIà áo xanh vẫn còn, mười người áo đen vẫn còn. Trên Long kỷ có mỘt ôNg lão đầu tóc bẠc phơ, tay chân khẳng khiu, ông đã khá gIà, vẻ suy nhược hIện lên trên nét mặt. Mã Đằng nhÌn lão gIà đó, hắn chợt dâng lên mỘt thứ oán độc, một thứ bi thương khôNg sao tả được.
Nguyệt Lư sơn, mười mấy năm trước, hắn kết gIao 92 huynh đỆ. Vào sinh ra tử đẾn nay tính cả hậu bối chỈ còn lại 55 người. Giờ đây trong mỘt đÊm chợt khôNg còn ai.
Con người ta khi bỗng nhIên mất tất cẢ họ sẽ có cẢm gIác gÌ? Mã Đằng muốn gIết lão gIà đó, hắn biết tất cẢ họ chết là do thuộc hạ lão gIà đó. Tay Mã Đằng có đao, đao hắn cực kì nhanh, xưa nay chưa sai trật bAo gIờ. Tay cuả lão gIà đó lại khôNg có gÌ, lão lại chỈ cÁch xa bất quá 3trượng.
Mã Đằng xuất kì bẤt ý phóng mỘt đao. Một đao đó phát ra, tất cẢ lực lượng, sức mạnh, tốc độ đỀu vô cùng chuẩn xác. Đao quang loé lên chợt tắt ngấm, lão nhân trên Long Kỷ vẫn ngồi đó, nhưng đao không tới được, người áo xanh đã dùng tay chụp lấy cÁn đao.
Mã Đằng là mỘt cAo thủ nhất lưu, là tướng cướp đệ nhất gIang hồ. Đao do hắn phát ra không dễ dàng gÌ bắt lấy, lại bắt ở cán đao. Khả năng phán đoán, tốc độ chính xác ấy đã đến mức cực hạn. Mã Đằng chợt cười lớn, tiếng cười thấm đẫm gIọng thê lương, hắn rút ra mỘt thanh tiểu đao.
Khi người ta dấn thân vào gIang hồ, làm mỘt tên cường sơn hay thảo khấu đều đã biết trước sẽ có lúc chết, thanh tiểu đao này Mã Đằng đỂ dành cho chÍnh hắn. Hắn vốn khôNg muốn sống nữa, huynh đỆ đã khôNg còn ai, thù lại khôNg trả được, người ta có thể tha cho hắn sống, nhưng hắn khôNg muốn nhận sự bố thÍ đó. Xưa nay hắn chỈ cướp chứ khôNg xin. Mã Đằng rút tiểu đao đâm vào ngực mình, người áo xanh hỏi:
- Ngươi khôNg muốn biết ta là ai sao?
- Đâu còn ý nghĩa gÌ!
Đối với người chết thÌ tất cả trên đời đều đâu còn ý nghiã gÌ, dù tài phú, dù danh vọng, dù địa vị cũng đâu còn ý nghiã gÌ, vì họ còn biết gÌ đâu. #
##
|