Phần 21. Mát tiên sinh
.
Mát tiên sinh là mỘt lương y, nghe đâu còn hơn cẢ tiền nhân là Hải Thượng Lãn Ông. Mát tiên sinh ở đây khôNg phải mát về thần kinh, mà là mát về tay. Bất cứ bệnh lớn bệnh nhỏ gÌ, chỈ cẦn ông tỰ tay chẩn mạch, tự tay bốc thuốc thì đều khỏi bệnh. Có vài lần, bệnh nhân đã đi lạc đẾn trước cửa Quỷ Môn, bọn quỷ Vô Thường đã đưa tay ra sắp niú lấy, thế mà Mát tiên sinh kéo bệnh nhân đó về, thế là bệnh nhân đó trở về.
Mát tiên sinh đã muốn cứu người thì dù cho thần Chết cũng khôNg giành được, bởi lẽ đơn gIản, Mát tiên sinh sống quanh năm troNg Bạt Phong Động. Trong suy nghĩ của Mát tiên sinh thì không ai có tài cả, khôNg ai đáng để ông ngưỡng mỘ cẢ, bởi ông ở Chắn Phong sơn - một dãy núi dốc đứng, không những có thể chắn gIó mà còn chắn hết mọi lời nói gIó bay.
Tay tiên sinh khôNg mát. Không những khôNg mát mà còn nÓng chát, nÓng đẾn đổ mỒ hôi ròng ròng. Ông đang luyện mỘt thứ đan dược vào gIai đoạn cuối cùng - ngày thứ 49.
KHi đang luyện đan, ông không muốn tiếp xúc với bẤt cứ ai. Trước cửa động có mỘt cÁnh cửa đá bề dày bốn mươi phân do Cao Gia Trang chế tạo cơ quan, ngoài Mát tiên sinh khôNg còn ai mở cửa được. Cao Gia Trang là một nhóm thợ chế tạo cơ quan nổi danh nhất Hồng Giang, là truyền nhân của Cao Lỗ đại nhân, một nguyên soái thời Trung Cổ.
Tiên sinh khôNg còn trẻ nữa, sức lực cũng khôNg còn bAo nhIêu, nhưng tinh thần ôNg đang rất phấn chấn. BẤt cứ ai làm điều gÌ yêu thÍch thÌ người ta luôN phấn chấn như vậy. Nếu mẻ đan này thành côNg, sẽ có nhIều người được cứu sống, lươNg y khắp nƠi cũng hy vọng vậy.
Trong gIờ phút quyết định đó, cÁnh cửa đá bổng bị nhấc lên. Mát tiên sinh nhìn lại sửng sốt đẾn nỗi đứng ngây người ra nhìn. Cánh cửa đá hai ngàn cân đó, khI phát động cơ quan đỂ mở cũng cần nửa canh gIờ, thế mà gIờ người ta nhấc nó lên trong chưa đầy một khắc. Nhấc cÁnh cửa là hai người vận y phục đen.
Một lão già mặc áo xanh bước vào. Lam Đại tiên sinh luôn mặc áo xanh, hôm nay ông mặc một bộ trường bào xanh, ông nói:
- Mau theo ta đi cứu người.
Mát tiên sinh hỏi:
- Cứu bao nhIêu người?
- Một!
- Không được. Ta phải luyện đan, nhất định sẽ cứu được nhIều hơn số đó.
- Số đan dược này rất quan trọng?
- Đúng!
Lão gIà áo xanh hờ hững vỗ nhẹ vào thành mẻ, mẻ đan bay ngay vào tường vỡ tan, đan dược văng đầy đất. Cách làm của Lam Đại tiên sinh luôn đơn giản như vậy, việc càng đơn gIản thÌ hIệu quả càng nhanh chóng. Lam Đại tiên sinh hờ hững thốt:
- Nếu người thIếu niên đó chết, ông sẽ không bao gIờ còn luyện đan được nữa.
Người chết tất nhIên khôNg thể nào luyện đan được. Lam Đại tiên sinh có thể biến người sống thành chết, Mát tiên sinh có thể cứu người chết sống lại. Nhưng nếu Mát tiên sinh chết rồi thì khôNg ai có thể cứu ông. Ý tứ đó Mát tiên sinh đương nhIên hIểu, nên ông đi theo vị đó ra ngoài động.
Kim Tiền đang hôn mê, bị đặt trong một cái cán. Mấy ngày nay nÓ được cầm hơi bởi Thiên niên tUyết liên, Sâm cao ly, Trầm kỳ tị thuỷ, . . . Những thứ khôNg dỄ tìm chút nào. Vết kiếm trên bụng khôNg sâu, vì khi đâm vào đó con người bỗng mất hết sức lực. Vết kiếm đó không khó chữa lắm, chỉ bẤt quá Ngự y cung đình cũng chữa không được.
Mát tiên sinh nhÍu mày, xưa nay ông chưa gặp trường hợp này bao gIờ. Vì gIang hồ đâm chém nhau, họ chả bao gIờ tìm đến ông, dù cho có muốn mang đến cũng chẳng còn kịp. Vận khÍ của người thiếu niên này quả nhIên may mắn phI thường, kiếm khôNg xuyên qua người, lại được tiếp trợ bởi những thứ dược liệu trân quý. Ngược lại vận khÍ của ôNg thì không tốt đẸp gÌ, bởi nếu người thIếu niên này chết, có khI không những động phủ để chém gIó mà ngay cẢ ngọn núi này cũng bị san bằng.
Tay tiên sinh chợt run:
- Phải chi có chút rượu.
Lập tỨc rượu được mang vào, rượu Bồ Đào là quà biếu thượng phẩm của các thương gIa Ái Nhĩ Lan. Chén là chén đá Liên Sơn, hơi lạnh toả khắp phòng. Rượu cay nồng nhờ hơi lạnh trở nên dịu ngọt, hậu trầm ấm.
- Mang vào đây!
.
Kim Tiền mở mắt ra, nó nhÌn quanh, hình như nÓ chưa chết. Miêu Thương Thương ngồi đó nhÌn nó, cô ta hình như không còn vẻ sắc sảo, tinh nghịch nữa. Một người tƯởng như chết chắc, chợt phát hIện ra mình chưa chết sẽ có cẢm gIác gÌ? Kim Tiền khôNg biết, nó chỈ biết hIện gIờ muốn chồm dậy hôn cho cô ta mỘt cái.
Thương Thương cười nhẹ:
- Ngươi đã tỉnh.
Kim Tiền nhìn nhÌn cô ta mỘt hồi:
- Cô có vẻ không được vUi lắm?
Thương Thương thừa nhận. Kim Tiền thở dài:
- Hình như ta còn sống cô không được vUi lắm. . . .
Miêu Thương Thương trừng mắt lên y hệt con mèo bị kéo đuôi:
- Tên cắp ngựa này.
Kim Tiền chợt nghe một gIọng nói phiá trên đầu:
- Tiểu thư đã hứa khi hắn tỉnh lại sẽ về ngay.
Kim Tiền ngước lên, nó thấy có 6-7 người áo đen đứng đó, giờ nÓ mới phát hiện troNg phòng không phải chỉ có Thương Thương và nó.
Thương Thương đứng lên, theo những người đó ra cửa, cô ta nói:
- Ta sẽ lại tìm ngươi.
Kim Tiền nhÌn theo cho đến khI cô ta khuất khỏi tầm mắt, lòng nó chợt nao nao như đang dần xa vắng mỘt cÁi gÌ đó gần gũi thân thIết.
.
Ba hôm sau, vết mổ ở bụng đã lành ít nhIều, Kim Tiền cáo từ Mát tiên sinh để cùng Mãn Tiền Hoa về lại Đồng Hương Thôn. Hai người thấy cửa Bạt Phong động đóng kín, trước cửa có ghi "Cửa mở nhưng chủ nhân không có ở nhà".
Kim Tiền và Mãn Tiền Hoa đọc mãi không hIểu ra sao, đành bỏ về.
Thật ra Mát tiên sinh không đi đâu hết, chỉ là không muốn ai quấy rầy nữa. Thử hỏi, nếu chủ nhân đã không có trong nhà, có ai muốn vào nhà tìm nữa không? Nếu cửa đang mở thÌ có ai muốn mở cửa nữa không? #
Phần 22. Hai mặt.
.
Kim Tiền được Mãn Tiền Hoa đưa về bằng một chIếc xe ngựa cũ kỹ mà ông mua dưới núi, nó chợt muốn biết khi bất tỉnh xảy ra chuyện gÌ.
Lúc Kim Tiền ngã xuống, Mãn Tiền Hoa chợt nghe thấy tiếng động, một bóng người nhân lúc chấn động nhảy vào sau lưng Miêu Thương Thương, tên giữ Thương Thương liền ngã ra. Sau khi Mã Đằng phóng ra ngoài, Mãn Tiền Hoa thấy một người phụ nữ bước vào, một người vô cùng mĩ lệ. Mãn Tiền Hoa cười cười, ông ta ngoài Biên Thành rất lâu, cũng thấy qua không ít người dùng Mĩ nhân kế.
Khi người phụ nữ đó vào đến khoảnh sân, tấm áo ngoài liền rơi xuống, Mãn Tiền Hoa chợt ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Mãn Tiền Hoa nhớ đến ngoài Miêu Cương bên kia vƯơng quốc Ca-thay, có một chất độc gọi là Thần Tiên tử. Chất độc này có mùi rất dễ chịu, ai ngửi đều cảm thấy thoải mái, mƠ màng, tưởng ra những thứ khác xa thực tế, nếu không thoát ra được sẽ loạn huyết khí mà hộc máu.
Mãn Tiền Hoa bế khí nằm im, ông hiểu tại sao người đó phải cởi áo, bởi khi nhìn cô ta thì tự khắc bọn cướp tim phải đập nhanh lên, độc tính hấp thụ càng nhanh. Có nghiã là cô gái này có chủ đích trước khI Mã Đằng quay về.
Bọn cướp đang say sưa chợt như có gì đó chặn ở cổ họng, dùng hai tay cào cấu rồi đổ gục xuống. Ngay lúc đó, Mãn Tiền Hoa nghe thấy tiếng phất gió, biết Mã Đằng đã trở về. Người phụ nữ kéo áo lên rồi chụp lấy Kim Tiền và Mãn Tiền Hoa phóng vào nhà lướt ra sau.
Ra ngoài, nữ nhân đó mỞ trói cho ông, cô ta nÓi:
- Chút tài nghệ của tiểu nữ làm sao gây hại cho tiền bối được.
Mãn Tiền Hoa vì chưa phân địch hay bạn nên giả vờ bẤt tỉnh, cô ta nÓi vậy Mãn Tiền Hoa cũng không lý nào gIả vờ được nữa. Người phụ nữ đó nÓi, cô ta là hộ vệ của mỘt vị Thái gia, vị đó vì đứa cháu gái mà thân hành đến đây.
Mãn Tiền Hoa vốn ít nói, càng ít nói với nữ nhân, nên ông chỉ hIểu vị Thái gIa đó có uy vọng rất lớn, đứa cháu gái đó là Miêu Thương Thương. Trong suy nghĩ của Mãn Tiền Hoa chợt nhớ đến một người, một vị Hầu Tước phương Nam.
Vị Thái gia sau đó vì lời xin của Thương Thương mà cho phép những người thân tín đưa Kim Tiền đi tìm Mát tiên sinh. Kim Tiền thấy như nÓ đã nỢ Miêu Thương Thương một sinh mạng.
.
Ngang qua Thạch Lâm Thôn, Kim Tiền và Mãn Tiền Hoa đang ngồi trên xe ngựa, một bọn 5đứa chừng 15tuổi chặn đầu xe lại. Trán quấn khăn ngũ sắc, tay cầm dao xắt thịt, mặt mày bặm trợn. Năm đứa hùng hổ:
- Chúng ta là tướng cướp Thạch Lâm Thôn.
- Năm người đều tướng cướp?
- Phải. Ta là Mã Thành Long.
- Ta là Mã Thiên Vương.
- Ta là Mã Thiên Tường.
- Ta là Mã Cao Cường.
- Ta là Mã Lương.
Kim Tiền cảm thấy thật tức cười, chẳng lẽ ăn cướp cũng là mỘt trào lưu để người ta ăn theo Mã Đằng?
Năm tên đó rút đao sấn lên:
- Các ngươi muốn giữ xe ngựa hay giữ mạng?
Mãn Tiền Hoa đột nhIên quay sang hỏi Kim Tiền:
- Ngươi muốn giữ xe ngựa hay học thêm một bài học.
- Xe ngựa là vật ngoài thân!
Mãn Tiền Hoa liền chụp giữ hai tay Kim Tiền đưa tới trước mặt năm tên:
- Chỉ cần lão phu thấy máu thÌ xe ngựa này thuộc về các ngươi.
Năm tên không nói không rằng cầm dao đâm thẳng tới. Kim Tiền bị Mãn Tiền Hoa giữ chặt không sao nhúc nhÍch được, nó nhìn năm con dao đâm đến, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng. Mãn Tiền Hoa liền kéo Kim Tiền lại, làm ra vẻ sợ hãi:
- Thôi thôi không thấy máu cũng không sao.
Nói rồi ông ta kéo Kim Tiền xuống xe bỏ đi một mạch.
Đến lúc ấy Kim Tiền mới toát mồ hôi lạnh, nó hỏi:
- Ông làm vậy là ý gÌ?
- Đó là bài học ta tặng cho ngươi: Đừng bao giờ giao sinh mạng cho bẤt cứ ai. Kẻ mà ngươi tin tƯởng mỚi có thể biết bí mật của ngươi, khi họ hại ngươi nhất định là chí mạng.
Mãn Tiền Hoa chợt hỏi:
- Lúc nãy ngươi có vẻ rất sợ hãi?
Kim Tiền gật đầu:
- Bởi vì tôi đã biết yêu cuộc sống này.
Khi con người dần lớn lên, họ sẽ thấy đời thật vô nghiã, ai cũng vì đồng tiền, vì danh lợi mà đạp đổ tất cả nhân nghiã năm đức tính. Khi họ thấy được nhiều người vô nghiã là lúc họ tìm được những người quan trọng trong đời họ, những người đối tốt thật sự với họ. Khi họ cảm nhận được sự đau khổ, tình nghiã, họ sẽ yêu cuộc sống, họ càng muốn sống.
Bọn trẻ trâu kia khác Kim Tiền ở chỗ, chúng chưa biết gì là yêu thương, nên dù sống chết với chúng không phải quan trọng, không có gì đáng lưu luyến lắm. Chúng không phải liều mạng, mà là bất cần sinh mạng, võ lâm sợ chúng là vậy.
Kim Tiền hỏi:
- Sao lúc nãy ông không ra tay, rất vừa 5ngọn đao mà?
- Chúng chưa đáng chết.
- Chưa đáng?
- Ai cũng có một gIai đọan bốc đồng, tranh cường hiếu thắng. Người như chúng cần thêm thời gian.
- Vậy sao ông không doạ cho chúng sợ, chúng sẽ không dám làm cướp nữa?
- Tâm tính người ta khó thay đổi, chúng muốn làm cướp thì chúng sẽ làm cướp thôi.
Mãn Tiền Hoa thở dài:
- Bây giờ ta không dùng tài doạ chúng, sau này ngươi gặp lại chúng ít nhiều sẽ có khả năng đối phó được. Nếu lúc nãy ta doạ chúng, thì ngươi sau này gặp chúng sẽ chết chắc.
- Ý ông là. . ..
- Kẻ càng biết sợ thÌ càng khó đối phó.#
##
|