Đồng Hương Thôn.
Nhà nó.
Nó mở cửa lao ngay vào. Lần này nó đã gặp lại mẹ nó. Sau một chuyến đi dài, nó cũng đã trở về. Mẹ nó hÌnh như gIà hơn nhiều lắm, hốc hác hơn. Nhưng dù sao bà vẫn bình an, nó mừng đến rơi nước mắt, nó cảm thấy mình bất hIếu quá.
- Con đã về, hãy nghỉ ngơi một chút.
Bà không hỏi nÓ điều gÌ, bà chỈ cẦn nó bình an trở về, thế là được.
Kim Tiền bước vào phòng mình, đồ đạc vẫn không thay đổi, nhưng dưới mắt nÓ đã khác rất nhIều. Băng cướp ấy vốn không quan tâm những ngôi nhà nhỏ bé như của Kim Tiền, bởi chẳng có gÌ đáng gIá.
Kim Tiền nằm xuống gIường, nó ngủ thIếp đi. Ngôi nhà luôn mang đẾn sự bình an cho nÓ.
KHi tỉnh dậy, nó mới phát hiện Mãn Tiền Hoa đã về, ông ta đã vì nó mà quên mất chính sự quá lâu, nó cảm thấy thẹn.
Những hôm sau đó, Kim Tiền khôNg muốn đi đâu nữa, nó chợt hiễu cái quý gIá của sự thanh bình. Nó nhớ đến Châu gia - một nhà hài kịch. Ông ta có lẽ đã gIà, đã chán tranh đua, ông muốn một cÁi gÌ đó thật êm đỀm, thật thanh bình. Đáng tiếc đời ai cũng tranh cạnh, ta không tranh thÌ người khác cũng tranh, bởi vậy ông chỉ còn cÁch mang tâm sự mình gửi vào vở kịch đó - Siêu Khuyển thông thần.
Nó bình tâm suy nghĩ lại từng việc đã qua, nó bỗng sợ hãi. Con người thường thÌ thoát khỏi nguy hIểm mỚi biết sợ. Ra đời, nó mỚi biết Long Nhất Tiêu chẳng là cao thủ gÌ, chỈ bất quá là một thằng con nít chưa biết gì, cũng như nÓ, như Lệ Bất Bại, và như năm tên cướp xe ngựa đó. Ra đời, nó mới biết miệng lưỡi thế gIan vốn khó tin, họ chỈ sợ kẻ hung dữ hơn mình và làm người ai cũng có lúc phán đoán sai lầm.
Và nÓ cẢm thấy chỈ có mẹ nÓ là thươNg nÓ thật, dù cho nÓ có ngoan hay khôNg ngoan. Chỉ có Mãn Tiền Hoa và Miêu Thương Thương là quan tâm nÓ thật, bởi ít ra họ đã cứu mạng nÓ. Nó khôNg cẦn biết người ta ra sao, tốt xấu thế nào, nó chỈ biết rằng người ta cứu nÓ, thế là đủ. Nó còn có mỘt người bẠn, Lệ Bất Bại, có lẽ hắn cũng đi bụi như nÓ vậy.
Miêu Thương Thương nÓi cô ta sẽ quay lại tìm nÓ, cô ta đã gIữ lời hứa. Lần này cô ta cũng mặc bộ đồ lần trước, cưỡi một coN ngựa như trước, mặt cũng không khác lắm. Nhưng Kim Tiền thấy khác, bởi nÓ đã biết cô ta khôNg phải là mỘt gIang hồ lãng nữ, mà là mỘt tiểu thư, cháu của mỘt vị Nhất đẳng Hầu uy vọng to lớn.
Kim Tiền gặp Miêu Thương Thương, lòng nÓ chợt dâng lên mỘt thứ tâm tình khó diễn tả, khi người ta đã tỪng đồng sinh cộng tỬ với nhau thì đều phát sinh thứ tình cảm đó. Kim Tiền muốn hỏi Miêu Thương Thương rất nhIều thứ, nhưng rốt cuộc nó lại hỏi:
- Cô là cháu gái ông ta, cô là cháu của Trấn Nam Nhất Đẳng Hầu?
- Phải! - Miêu Thương Thương tròn xoe đôi mắt nhÌn nÓ.
Nó hỏi tiếp:
- Cô có phải rất quyền quý?
Miêu Thương Thương im lặng, im lặng đôi khI là thừa nhận.
- Thế tại sao cô khôNg đẸp?
Miêu Thương Thương long mắt lên y như sắp đánh nhau đẾn nƠi:
- Tại sao ta phải đẹp?
Kim Tiền cười khổ:
- Ta thấy troNg các vở kịch, nữ chÍnh luôn luôN xinh đẸp.
- Ngươi thấy đây gIống vở kịch?
- ĐươNg nhIên!
Một cÂu chuyện đươNg nhIên cũng gIống như mỘt vở kịch, cũng có thIện ác, cũng có hỈ nỘ ái ố (vui gIận yêu gHét), cũng có những bÀi học và ý ngHiã nên hIểu.
Nhưng dù sao Kim Tiền và Miêu Thương Thương cũng còn quá nhỏ, chỉ bẤt quá là những đứa trẻ 14 -15 tuổi, tình cẢm cũng còn quá nhỏ. Bất cứ thứ gÌ cũng phải qua thời gIan đỂ củng cố và vỮng chắc.
Không ai biết tƯơNg lai họ ra sao, bởi mỖi người có mỘt số mệnh khác nhau, cách ứng xử khác nhau. Quá khứ khôNg thể thay đổi, tƯơng lai không thể biết trước, ai cũng chỉ có thể hành động trong hIện tại, không gIan như thế có nhỏ hẹp lắm khôNg?#
.