Thời gian qua nhanh, thoáng chốc hai hài tử của Hầu Phí đã sinh được gần năm năm, trong quãng thời gian này Tiêu Diêu Thiên Tôn đến Tử Huyền phủ mấy chục lần.
“Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, Phí Phí đang ở hậu viện với hai hài tử.” Tần Vũ mỉm cười nói với ông ta.
“Đa tạ” Tiêu Diêu Thiên Tôn khẽ mỉm cười.
Nhìn theo bóng ông ta đi vào hậu viện, Tần Vũ thầm thở dài, năm năm nay, Tiêu Diêu Thiên Tôn không chịu bỏ cuộc, nhưng dù dùng cách nào, Hầu Phí cũng không để tâm.
Những ngược lại, hai hài tử của Hầu Phí lại rất thích ông ta.
“Vũ ca, dừng nghĩ ngợi gì nữa. Trong lòng Phí Phí có thành kiến rồi.” Khương Lập mỉm cười nói.
Tần Vũ mỉm cười gật đầu.
“Đúng rồi, Vũ ca, tân vũ trụ của huynh chắc sắp đại thành?” Khương Lập đột nhiên nhớ ra một việc, Tần Vũ mỉm cười, lúc nào hắn cũng để tâm đến việc tân vũ trụ.
“Sắp thành rồi, chắc độ một năm nữa là xong.”
Khương Lập bất giác lộ ra nét cười vui vẻ: “Đợi đến lúc Vũ ca đại thành, coi như có cách cứu hài tử Tần Sương, ôi, càng ngày nó càng ương bướng.”
Bản thân Tần Sương tu luyện chậm chạp, cộng thêm phụ thân mẫu thân đều là Thần Vương, ca ca lại tu luyện tiến triển cực nhanh, tự nhiên trong lòng cậu bức bối, lâu dần trở thành bướng bỉnh cũng không có gì lạ. Chỉ là, Tần Vũ, Khương Lập cũng bó tay trước tính cách này.
“Đợi thêm một năm nữa là ổn.” Tần Vũ thầm nghĩ.
Qua chừng nửa thời thần, Tiêu Diêu Thiên Tôn từ hậu viện đi ra, vẻ mặt tươi cười cao hứng, nhưng Tần Vũ biết ông vui vì vừa đùa chơi với hai đứa cháu.
Gần năm năm nay, cơ hồ ông đã bỏ đi ý định muốn Hầu Phí nhận mình làm phụ thân.
“Tần Vũ, cáo từ.” Tiêu Diêu Thiên Tôn mỉm cười.
Với bản lĩnh của ông, muốn ra vào Tử Huyền phủ rất dễ nhưng mỗi lần đến hoặc đi đều nói rõ ràng với Tần Vũ, coi như nể mặt hắn là chủ nhân.
Hai vợ chồng hắn lập tức đứng dậy.
“Đúng rồi Tần Vũ, có một chuyện phải nói với ngươi.” Tiêu Diêu Thiên Tôn đột nhiên nhớ ra, “đại khái khoảng ba, bốn tháng nữa, Thiên Tôn mới sẽ đản sinh.”
“Thiên Tôn mới sẽ đản sinh? Ba đến bốn tháng nữa?” Tần Vũ và Khương Lập đều kinh hãi.
Trong lòng Tần Vũ tính toán rất nhiều việc, thời gian đã được xác định, hiện giờ ba phần của Phù Thế ấn đang ở trong tay Khương Phạm và La Phàm, ai trong hai người này cũng khó lòng tụ tập đủ cả ba phần.
“Lẽ nào vị trí Thiên Tôn này do Thiên Tôn đứng sau lưng quyết định?” Tần Vũ thầm nhủ.”Được rồi, ta chỉ cho ngươi biết tin tức này. Cáo từ.” Tiêu Diêu Thiên Tôn trực tiếp thuấn di, biến mất khỏi Tử Huyền phủ, bỏ lại Tần Vũ và Khương Lập chấn động khi nhận được tin tức trên.
Tần Vũ lập tức đưa ra quyết định triệu tập bọn Lan Thúc, Tả Thu Lâm.
Nhất định phải cho họ biết tin này.
Thời gian Thiên Tôn mới đản sinh chỉ còn ba, bốn tháng nữa, tin này khiến các vị Thần Vương trong Tử Huyền phủ cả kinh, nhưng so với họ, các Thần Vương khác của Thần giới như Tu La Thần Vương thậm chí còn không biết tin.
Bất kể là Tu La Thần Vương hay Bắc cực Phiêu Tuyết thành Khương Phạm đều chuyên tâm nghiên cứu món Thiên Tôn linh bảo tàn khuyết.
Khương Phạm bố trí không gian mênh mang khiến thời gian gia tốc năm ngàn lần, duy trì gia tốc này trong thời gian dài với ông ta gần như là điều không thể.
Ông ta ngồi xếp bằng trên không, trước mặt nổi lập lờ hai chiếc ấn: một vàng, một xám.
Tu luyện ngần ấy năm, Khương Phạm chỉ tiến bộ một chút xíu về “thời gian gia tốc” còn về “thời gian tĩnh chỉ” coi như không có cảm ngộ.
Còn định lãnh ngộ “thời quang đảo thoái” để thành Thiên Tôn coi như không thể.
Từng tháng nối nhau, thoáng chốc đã qua ba tháng.
Trong Tử Huyền phủ.
“Đại ca, theo lời vị Tiêu Diêu Thiên Tôn nói, thời gian Thiên Tôn mới đản sinh sắp đến, thậm chí ngay hôm nay cũng có thể.” Hắc Vũ lên tiếng.
Tần Vũ, Khương Lập mỉm cười.
“Được rồi, Tiểu Hắc, lẽ nào đệ muốn thành Thiên Tôn?” Tần Vũ mỉm cười nhìn Hầu Phí.
“Thiên Tôn này đệ không quan tâm, chỉ là hiếu kì vì bao nhiêu năm nay đã chết mất ngần ấy vị Thần Vương, rốt cuộc ai sẽ thành Thiên Tôn nhỉ?” Hắc Vũ cười đáp.
“Ầm.”
Đột nhiên vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.
Thanh âm tan biến ngay.
Cả Thần giới lặng ngắt, những ai chưa đạt đến cảnh giới Thần Vương liền ngưng đọng cả dao động linh hồn, duy có Thần Vương và Thiên Tôn mới suy nghĩ được.
Đột nhiên, âm thanh vui tai, du dương vang lên trong óc các Thần Vương.
Tất cả Thần Vương trên Thần giới cơ hồ bị thôi miên hết, trong lòng ai cũng dâng tràn cảm xúc, nhìn về hướng Thiên Tôn sơn.
Không, trong các Thần Vương ở Thần giới vẫn còn một người tỉnh táo.
Tần Vũ!
Hắn dung hòa được vũ trụ bản nguyên chi lực, tạo thành mối liên kết với tân vũ trụ khiến linh hồn tỉnh táo phi thường, âm nhạc tuy du dương nhưng không lay động nổi hắn.
“Quái sự, quái sự.” Không gian chi lực của tân vũ trụ che kín Thần giới.
“Thần giới hình như đang trong ‘thời gian tĩnh chỉ’, chỉ có Thần Vương không bị hạn chế.” Tần Vũ phát giác gió, sóng biển đều yên ả, mọi thiên thần, thần nhân, yêu vật đều bất động, ngay cả nhãn thần cũng đờ ra.
Hiển nhiên, lúc này linh hồn họ đang đình chỉ dao động, không còn năng lực nữa.
Khương Lập, Tả Thu Lâm, Hắc Vũ, Dịch Phong, Khương Lan, Xa Hầu Viên, Khương Hình, Thang Lam, Phổ Đài Hồng…các Thần Vương trong Tử Huyền phủ đều bay ra.
“Thần Vương cũng bị khống chế sao?” Trong lòng hắn cả kinh.
Hắn bèn giả bộ chịu khống chế, theo các Thần Vương bay ra, theo quan sát bằng không gian chi lực của tân vũ trụ, các Thần Vương khác của Thần giới như Bắc Cực Phiêu Tuyết thành Khương Phạm, Huyết Hải Nữ Vương ở đáy sâu Tây Hải, Tu la Thần Vương trong Tu La hải, Mộc Ngư trong Đông Hải… đều từ các hướng bay tới.
“Vù.”
Gần như đồng thời, các Thần Vương đều thuấn di đến Thiên Tôn sơn, hắn cũng thế.
Nhìn vùng đất Thiên Tôn sơn đỏ rực cao trăm vạn dặm, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Cả Thần giới như trúng phải ‘thời gian tĩnh chỉ’, ngày cả Thần Vương cũng không còn cảm giác, chỉ thuấn di được, là sao nhỉ? Âm nhạc đó kì diệu thật, khống chế được cả Thần Vương?”
Hắn có cảm giác mê hoặc.
Lúc đó, hơn ba mươi Thần Vương của Thần giới đều tụ tập tại Thiên Tôn sơn, trừ Tần Vũ ra, không ai tỉnh táo.
“Ầm.”
“Thần Vương giam lao” che kín cả đỉnh Thiên Tôn sơn thành một tấm màng đỏ rực rồi đột ngột biến mất, các Thần Vương lướt về phía hiệp cốc Linh bảo mẫu đỉnh.
Tần Vũ tự nhiên cũng bám theo.
Lúc các Thần Vương vào hiệp cốc, lớp màng đỏ lại xuất hiện.
Cùng lúc, trong óc các Thần Vương âm nhạc trỗi lên đột ngột tan biến, hơn ba mươi Thần Vương tỉnh lại liền.
“Đây, đây là sao?” Không ít Thần Vương hô lớn lên.
“Thủ đoạn hay thật.” Tần Vũ thầm than, khiến tất cả những người chưa đạt tới cảnh giới Tần Vũ của Thần giới trúng “thời gian tĩnh chỉ”, linh hồn dao động cũng ngừng lại.
Cả Thần giới tỉnh lại, vì trong các Thần Vương này còn có Thiên Tôn.
“Đây là Thiên Tôn sơn, lần này vẫn giống những lần trước, Thần Vương chúng ta đều bị hý lộng tới đây, đủ thấy Thiên Tôn sẽ đản sinh.” Huyết Hải Nữ Vương Tiết Vân cười lạnh.
Hơn ba chục Thần Vương đứng tại những vị trí khác nhau trong hiệp cốc, sáu ngàn vạn ức năm trước đản sinh ra Thần Vương, ai cũng đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Thiên Tôn, đại ca thử nói xem ai sẽ thành Thiên Tôn?” Hắc Vũ tỏ ra rất kích động.
“Đợt chút là biết liền.” Tần Vũ mỉm cười.
Bất quá những Thần Vương ở trong hiệp cốc còn được không mấy người, ai nấy đều thấy khẩn trương, hi vọng mình trở thành Thiên Tôn.
oOo
Thần giới ức vạn thần nhân, mấy chục vạn thiên thần đều yên lặng, Thiên Tôn sơn đỏ rực cao trăm vạn dặm nổi lập lờ tại chính giữa Thần giới, các Thần Vương đều chờ đợi quan sát.
Linh bảo mẫu đỉnh vẫn bất động.
“Thương Thiên ấn.” La Phàm đột nhiên gầm lên.
Các Thần Vương đều nhìn về phía Tu La Thần Vương, một chiếc ấn xanh biếc từ thể nội ông ta bay ra, lao về hướng Linh bảo mẫu đỉnh, một vị Thần Vương phản ứng cực nhanh, lao tới chộp lấy.
“Bùng.” Vừa chạm vào Thương Thiên ấn, vị Thần Vương đó liền bị chấn đến nỗi thổ huyết.
La Phàm cũng lao tới chộp lấy Thương Thiên ấn, một tiếng nổ đùng đục vang lên, toàn thân ông ta bị hất bay lại, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng rỉ máu.
“Sao vậy, ta đã luyện hóa Thương Thiên ấn rồi mà.” Trong lòng La Phàm hoang mang.
Các Thần Vương đều tỏ ra nghi hoặc, rõ ràng Thương Thiên ấn bị luyện hóa, vì sao không chịu khống chế của họ La? Việc này chưa từng xảy ra.
Lần trước Thiên Tôn sơn giáng lâm, Tiêu Diêu Thần Vương được Phiêu Tuyết Thiên Tôn ngầm giúp nên lấy được các phần của Thiên Tôn linh bảo mà trở thành Thiên Tôn, nhưng lần này hơi khác, ba phần của Thiên Tôn linh bảo rơi vào tay hai người.
“Chuyện thú vị lắm.” Tần Vũ nhìn Thương Thiên ấn liên tục trôi nổi trên linh bảo mẫu đỉnh, bất giác bật cười.
Thương Thiên ấn loáng thoáng phát ra thanh quang nhưng không cho bất cứ Thần Vương nào chạm vào.
“Hậu Thổ ấn!”
Một chiếc ấn màu xám từ thể nội Khương Phạm bay ra. Bảo bối của mình thoát đi, đương nhiên Khương Phạm không muốn, dù Tu La Thần Vương đang nhóm ngó, ông ta vẫn vung tay tóm lại.
“Bùng!” Cũng không khác gì, Khương Phạm bị chấn đến trọng thương.
Các Thần Vương khác không xuất thủ, trơ mắt nhìn Hậu Thổ ấn bay lên phía trên linh bảo mẫu đỉnh, sau cùng nó cũng nổi lập lờ trên đó, ngang hàng với Thương Thiên ấn.
“Khương Phạm huynh, không ngờ Hậu Thổ ấn lại rơi vào tay huynh.” Thân Đồ Diêm kinh ngạc thở dài.
“Hiện tại chỉ còn thiếu Vạn Dân ấn.” Không ít người nhìn Tần Vũ, họ đều biết hắn lấy được chiếc ấn này.
“Vù.”
Chỉ thấy Vạn Dân ấn phát ra kim quang lại từ thể nội Khương Phạm bay ra, lần này ông ta không chộp, bởi có làm thế cũng vô dụng. Các Thần Vương đều kinh ngạc, quả nhiên cả hai chiếc ấn đều rơi vào tay Khương Phạm.
Thương Thiên ấn, Hậu Thổ ấn, Vạn Dân ấn !
Ba chiếc ấn nổi lập lờ cạnh nhau, hào quang không ngừng xạ ra bốn phương tám hướng.
“Thiên Tôn sơn giáng lâm, đến nay đã gần bốn mươi bận, Thiên Tôn linh bảo Phù Thế ấn xuất thế, Thiên Tôn mới sẽ đản sinh.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp Thiên Tôn sơn.
Các Thần Vương đều kinh hãi im lặng.
“Đại ca, ai đang nói?” Hắc Vũ truyền âm hỏi Tần Vũ.
Không chỉ Hắc Vũ nghi hoặc mà các Thần Vương khác cũng thế nhưng ai cũng hiểu người nói có quan hệ với người đã hí lộng các Thần Vương đến đây.
“Tam ấn tụ tập, Phù Thế ấn, xuất thế!” Giọng nói lạnh lùng cực điểm.
“Ầm.”
Ba chiếc ấn nổi trên không quang mang đại thịnh, màu xanh, xám, vàng liên tục quay tít, sau cùng dung hợp lại, mọi Thần Vương đều nhìn chằm chằm vào ba chiếc ấn.
Sau cùng, hào quang nhạt dần, một chiếc ấn lớn cỡ bàn tay xuất hiện trên linh bảo mẫu đỉnh., một tầng ánh sáng lấp lánh không ngừng lưu chuyển.
Phù Thế ấn !
Thiên Tôn linh bảo “Phù Thế ấn”.
Ánh mắt các Thần Vương đều đỏ lựng.
“Phù Thế ấn xuất thế, Thiên Tôn mới sẽ đản sinh, trong các Thần Vương của Thần giới, người có tư cách thành tân nhiệm Thiên Tôn là…”
Các Thần Vương đều nín thở, Khương Phạm, La Phàm khẩn trương đến mức toàn thân hơi run lên, lòng tay ướt đầm mồ hôi lạnh, họ đang đợi cái tên xướng ra…
“Thần Vương Xa Hầu Viên.” Thanh âm lạnh lùng đưa ra đáp án. Nhưng đáp án này khiến La Phàm, Khương Phạm, Huyết Hải Nữ Vương ngơ ngẩn.
“Xa Hầu Viên, sao lại là hắn?” La Phàm, Khương Phạm, Huyết Hải Nữ Vương đều không tin nổi, “chúng ta liều mạng bao nhiêu năm, sao cuối cùng lại là hắn?”
Chém giết bao năm, chết mất bao Thần Vương, cuối cùng người thành Thiên Tôn lại là kẻ không tham gia tranh đoạt. Họ tranh đấu nhiều năm như vậy, thật ra vì cái gì?
Tất cả đều thành mò trăng đáy nước, hòa thành công cốc.
Xa Hầu Viên cũng kinh ngạc, nhưng Phù Thế ấn trực tiếp bay đến trên đỉnh đầu ông ta, hào quang ba màu từ chiếc ấn bắn tới, che kín toàn thân Xa Hầu Viên, các Thần Vương đều cảm thấy không gian, thời gian chỗ ông ta đứng chợt gia tốc.
“Thời gian gia tốc kinh nhân thật, chắc phải gấp ức vạn lần.” Thời gian gia tốc đó khiến Tần Vũ cũng thoáng run.
Các Thần Vương đều chăm chú quan sát Xa Hầu Viên được hào quang bao phủ, họ chém giết ngần ấy năm, sau cùng người thành Thiên Tôn lại là Xa Hầu Viên, vốn đến Thần giới muộn nhất.
Tần Vũ lại không biết rằng, trên tầng không Thần giới lúc đó có Lôi Phạt Thiên Tôn đang quan sát, đợi khi Xa Hầu Viên thành Thiên Tôn cũng là lúc lão ra tay.