Thiếu nữ thấy diệp vô cuối đầu đăm chiêu suy tư cũng không làm phiền hắn, lẳng lặn đánh mắt cho lão già cùng nhau rời khỏi phòng. Diệp vô lúc này đang nỗ lực rà soát suy nghĩ trong đầu cũng không để ý giờ đây phòng chỉ còn duy nhất mình mình. Sau một lúc nghĩ ngợi cũng không thu hoạch được gì, hắn lắc đầu khổ sở quay mặt lên định nói gì đó mới phát hiện mọi người đã đi hết, thở dài một hơi hắn đành quay về chiếc giường cuối phòng, suy nghĩ chưa được bao lâu lại chìm vào mộng đẹp.
Đang trong giấc ngủ say thì bị một tiếng hô đánh thức, diệp vô tức mình định bật người phát tác một hơi, nào ngờ người trước mắt là thiếu nữ xinh đẹp đã cúư hắn. Giờ đây hắn mới sực tỉnh, mình không còn ở nhà, thoải mái, vô tư mà là đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Ngượng cười vài tiếng, thấy thiếu nữ cũng không có vẻ giận dữ mới yên tâm cười cười nói:
_Cô nương dậy sớm nhỉ
Thiếu nữ cười mà tựa không cười, liếc xéo hắn một cái mới bình thản trả lời:
_Ta dậy sớm hơn ngươi ba giờ năm mươi phút bốn mươi hai giây, ngươi ngủ liền hơn mười hai tiếng đồng hồ rồi đó.
_Hả, không phải chứ, thường ta dậy sớm lắm mà. Ha ha chắc tại hôm qua mệt quá đó thôi, làm tốn công cô nương qua đánh thức rồi, thật có lỗi, thật có lỗi.
Hắn ngạc nhiên bật thốt, rồi mới ha hả cười bồi vài tiếng trong lòng thầm nghĩ qua đánh thức ta thì cũng thôi đi làm gì mà nhớ kỹ từng giây từng phút thế kia, chắc không phải có việc gì nhờ đấy chứ.Nghĩ vậy diệp vô nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa trước mắt áy náy nói:
_Làm phiền cô nương rồi, không biết ta có giúp được gì không.
_Ồ, ngươi thẳng tính như vậy ta cũng nói thẳng
Thiếu nữ thấy ý định của mình bị bóc trần nhanh như vậy cũng không quá ngạc nhiên, nhìn tên thanh niên vẻ mặt nhếch nhác còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trình bày ý nghĩ của mình
_Ngươi hẳn cũng biết thư viện này rất lớn, tuy thế cũng chỉ có hai ông cháu ta quản lý làm việc không thể xuể hết, hì hì ta cũng chỉ muốn nhờ ngươi giúp dọn dẹp lau chùi giúp cho một vài ngày, không biết ý ngươi thế nào, nếu ngươi không muốn thì thôi ta không hề ép đâu.
_Được, tất nhiên rồi
Diệp vô đang lo kiếm chỗ ăn ngủ, nào ngờ chưa gì đã vớ được cọc. Chưa kể nói đến ơn cúư mạng cái việc nhỏ này thì có tính là gì, ngoài ra hắn còn muốn hiểu biết thêm về thế giới này, không gì tốt hơn là thư viện khổng lồ này. Quá nhiều yếu tố hấp dẫn khiến hắn không nói hai lời lập tức gật đầu đồng ý.
Thiếu nữ thấy hắn đáp ứng cũng vui mừng, vội vàng cầm tay hắn hớn hở nói:
_Ngươi chắc cũng đói rồi xuống ăn cơm thôi
Diệp vô cảm nhận bàn tay được một đoàn mềm mại bao lấy, mặt đỏ lên không tự chủ được mà nhẹ nhàng vuốt ve, lòng hắn như run lên cảm giác ấm áp, thoải mái như đang sờ nắn một khối mỹ ngọc thượng hạng làm cả người thư sướng mà muốn hưởng thụ cả đời. Thiếu nữ bị hắn vuốt ve lòng bàn tay cũng run rẩy cả người, mặt đỏ như máu vội vàng buông tay hắn ra tức giận trách
_Đồ bại hoại, còn không mau đi theo ta.
Diệp vô vẻ mặt vô tội thì thầm, nàng là người nắm tay ta trước, chiếm tiện nghi của ta mà không cho chiếm lại sao, còn có thiên lý không vậy. Lẩm bẩm một hồi thấy bóng dáng thiếu nữ ngày càng xa, hắn hoảng hốt ôm cái bụng đang réo ầm ĩ mà chạy theo hô lớn:
_Đợi ta với cô nương , từ từ thôi ta theo không kịp.
***
_Đây, đây là thư viện các vị thần sao
Diệp vô hai mắt mở to, miệng há hốc không sao tin vào mắt mình. Quang cảnh kỳ ảo trước mắt như vượt ra ngoài nhận thức của hắn. So với cái thư viện tưởng tượng đầy những giá sách với hàng sách ngay ngắn thì cái thư viện này làm gì có cuốn sách nào, nếu nói đây là một cái vũ trụ thu nhỏ cũng không nói quá bởi lẽ nó chẳng khắ nào vũ trụ với dải ngân hà và vô vàn vì sao. Đang ngắm vũ trụ bao la đầy huyền bí thì một giọng nữ chợt vang lên thức tỉnh hắn khỏi cơn say mê:
_Đúng, đây chính là thư viện mà gia tộc ta coi giữ từ thuở khai sơ, thư viện thần thánh của đại lục .Ngươi có nhìn thấy một hàng dài những đốm sáng không, đó chính là thông đạo ngân hà mà chúng ta đang đứng, ngàn vạn lần không được vượt qua nếu không sẽ lọt vào hư không vô tận, luân lạc vĩnh viễn. Đúng rồi, có phải ngươi rất hiếu kỳ thư viện sao lại không có sách phải không, hì hì hãy nhìn xem.
Nàng vừa nói xong, tay đã đưa ngang người, miệng hé mở cất giọng ngọt ngào:
_Thiên sử bí thư
Một ngôi sao như dải luư tinh lướt đi trong không gian huyền ảo, nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay thiếu nữ. Nàng đưa mắt nhìn qua rồi dùng tay phớt nhẹ viên cầu đang phát sáng trên tay. Ánh sáng chợt tan biến, một quyển sách cổ xưa hiện ra trên tay nàng, bìa sách in nổi mặt chữ giống như tiếng thiếu nữ vừa hô “Thiên sử bí thư”. Diệp vô ngạc nhiên quá đỗi, không tự chủ vươn tay cầm lấy quyển sách trên tay nàng mà miệng lẩm bẩm hô:
_Là một quyển sách, quả nhiên là một quyển sách, thật thần kỳ, quá thần kỳ.
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười cất tiếng trong trẻo:
_Đúng thế, vũ trụ này chính là thư viện, mỗi vì sao là một quyển sách. Ngươi chỉ cần đọc đúng tên, quyển sách sẽ tự tìm đến ngươi, một cơ chế rất tiện lợi đúng không. Tuy nhiên ngươi có thể đọc vô vàn quyển sách trong đây nhưng sẽ không bao giờ mang được chúng ra ngoài bởi vì chúng chỉ là những bản sao chỉ tồn tại trong pháp tắc không gian ở đây mà thôi.
Diệp vô cảm thấy mờ mịt buộc miệng hỏi:
_Là sao
Thiếu nữ tươi cười đoạt lại quyển sách trên tay hắn, nhẹ nhàng thả rơi, quyển sách lại hoá thành đốm sáng vút một tiếng đã biến mất trong muôn vàn vì sao. Nàng chuyển sang mỉm cười nhìn hắn:
_Ngươi không cần hiểu, nhiệm vụ của ngươi chỉ là người quét dọn mà thôi
Diệp vô nhìn các vì tinh tú trải dài bốn phía mà buồn bực trả lời
_Quét dọn cái gì mới được, mấy quyển sách kia nhiều không đếm xuể không phải là định bắt tôi lau chùi chúng đấy chứ. Hài thôi vậy chịu ơn người ta thì đành cố thôi.
_KHì, ha ha ha, ngươi làm ta buồn cười quá ,không phải nói với ngươi chúng chỉ là bản sao hình ảnh thôi sao, ngươi lau chùi bao nhiêu cũng vậy thôi. Cái ta muốn ngươi làm là cái kia.
Nghe diệp vô nói xong nàng ôm bụng cười như điên. Sau phút chốc mới chỉ vào hai hàng tượng điêu khắc phía xa. Diệp vô trố mắt ra nhìn mới biết mình tưởng tượng thái quá, cái đống sách kia có khi chết già rục xương ở đây còn không biết lau qua hết một lần chưa nữa, tuy thế giờ nhìn đối tượng phục vụ mới tuy nhẹ ký hơn nhưng hắn cũng phải hung hăng nuốt một ngụm nước bọt. Hai hàng tượng điêu khắc này cũng phải dài tới hơn năm mươi mét, mỗi hàng chia đều là hai mươi lăm bức tượng, vậy hai hàng lên tới năm mươi bức, trời năm mươi bức tính sơ sơ mỗi bức mười phút cũng phải mất gần mười tiếng mới giải quyết xong đống này ,còn chưa tính đến những thứ khác nữa, mệt rồi đây. Thấy hắn mặt đơ đơ, thiếu nữ cố nén cười giải thích:
_Đây là tượng điêu khắc thủ thư các đời của thư viện, ngươi hãy làm giúp ta vài ngày coi như trả ơn. Vài ngày sau ngươi có thể rời khỏi đây được rồi . Dù nói thế cũng là giúp ta rất nhiều , làm xong việc ngươi có thể tuỳ ý đọc sách trong đây, phải nói đó là vinh dự vô cùng lớn đấy, hãy cố mà tận hưởng đi.
Diệp vô nghe vậy cũng sửng sốt, hắn tưởng mình được nhận việc thì không còn lo ăn ở, không ngờ chỉ được vài ngày là bị đuổi cổ là sao. Thấy nàng có ý rời đi, diệp vô vội vàng nói:
_Ta, ta có thể làm việc ở đây không, ta, ta không có nhà để đi, ta chỉ còn coi cút một thân một mình mà thôi
Thiếu nữ thấy vẻ mặt hắn đáng thương, trong lòng cũng thông cảm, suy nghĩ một lúc nàng trầm tư nói:
_Việc này ta phải hỏi ý kiến của ông, ừm ngươi cứ làm việc cho tốt ta sẽ nói tốt cho ngươi, chắc sẽ được thôi, dù sao ở đây chúng ta cũng đang thiếu một người giúp việc.
_Thật, rất cảm ơn cô nương
Hắn nghe xong vui mừng thi lễ một tiếng, đã chạy như bay lao đầu vào công việc đầu tiên của mình ở dị giới. Thiếu nữ cười khẽ một tiếng cất bước rời khỏi, trong vũ trụ thu nhỏ, ánh sáng mờ ảo cuả những vì sao chiếu rọi hình bóng một tên thanh niên đang hăng hái lau chùi những bức tượng hình thù kỳ lạ.