- Ta sẽ không phản đòn. Vậy nên cứ thoải mái tấn công đi.
Lâm Phong đứng giữa vòng tròn, thản nhiên nhìn Mạc Y. Hắn không hề đứng thủ thế, hai tay vẫn thả lỏng bên hông.
- Binh khí, thánh khí, ma pháp, bí trục, thú sủng,…đều có thể sử dụng.
Ánh mắt hắn vốn đang hờ hững bỗng chốc trở nên sắc bén. Thiên lực toàn thân vận chuyển, đem phạm vi năm trượng xung quanh hoàn toàn bao phủ.
Không gian như trùng xuống. Mạc Y cảm nhận được luồng khí kia bất giác lùi lại một bước. Vẫn biết tu vi của Hỏa Thần không đơn giản nhưng được tận mắt chứng kiến loại uy áp khiến người ta hít thở không thông kia vẫn khiến cho nàng kinh hãi.
- Tấn công đi!
Mạc Y hồi phục tinh thần, tay bắt đầu kết ấn:
- Phong tiễn!
Cùng với tiếng hô kia, phong hệ nguyên tố trong không khí lập tức ngưng tụ thành mười hai đạo phong nhận. Những mũi tên xoắn ốc kia không ngừng tích tụ thêm thiên lực, rồi lấy tốc độ sét đánh lao về phía Lâm Phong. Mười hai ngọn phong tiễn, nhắm đúng mười hai yếu huyệt trước ngực hắn lao tới.
Lâm Phong thấy vậy vẫn đứng yên, bất đắc dĩ giảng giải tiếp:
- Ta bảo cô tấn công, không phải bảo cô đứng yên đó rồi dùng ma pháp. Chẳng phải ta đã nói chỉ có đẩy tu chân giả vào hoàn cảnh khó khăn, tiềm lực của họ mới thực sự bùng phát sao? Vòng tròn này hạn chế tầm di chuyển của ta, để lúc cô cận chiến dễ dàng hơn. Dùng mấy cái pháp quyết vớ vẩn như thế kia, một trăm lần nữa cũng không thể khiến ta di chuyển nửa bước, đừng nói đến bước ra khỏi vòng tròn!
Phong tiễn bay đến còn cách Lâm Phong ba tấc đột nhiên dừng lại, như gặp phải một bức rào cản vững chãi nào đó, không cách nào tới gần hơn được. Phong tiễn cứ như vậy mà yếu dần, rồi dần tiêu tán…
Mạc Y nghe hắn nói xong cũng lập tức tỉnh ngộ, xuất ra Tiêu Diên kiếm.
Mắt thấy Mạc Y còn cách mình chừng một trượng, hắn không hề lo lắng, nhắm mắt lại. Đối chiến với một Đỉnh Nhân cảnh tu chân giả, cho dù là không phản công, đối thủ cũng đừng hòng chạm được tới vạt áo của hắn! Chi bằng nhân cơ hội này học cách cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng thiên lực, không dùng tới thị giác nữa. Nếu sử dụng được thiên lực như thế một cách nhuần nhuyễn, sau này ám khí với hắn không còn là vấn đề, đứng trước hắc ám ma pháp cũng chiếm được vài phần lợi thế.
Mạc Y thấy hắn nhắm mắt lại hơi bất ngờ, nhưng cũng không vì thế mà động tác chậm lại. Tiêu Diên kiếm vẫn như trước nhắm vào vai phải của Lâm Phong. Khoảng cách dần được thu hẹp.
Mạc Y cảm nhận mũi kiếm nàng đã chạm vào người Lâm Phong lại càng khó hiểu. Hắn đâu có dễ dàng để bị đâm như vậy!? Tay vốn đang định rút kiếm trở lại bỗng thấy mũi kiếm nhẹ bỗng đi. Hắn rốt cuộc khẽ dịch chuyển thân mình, hoàn hảo để Tiêu Diên kiếm sượt qua không sai một ly. Nếu lúc nãy hắn chỉ cần chậm lại một chút thôi, chắc chắn vai hắn đã bị Tiêu Diên kiếm đâm trúng rồi!
“Cảm nhận bằng thiên lực quả nhiên không dễ chút nào” Hắn không ngừng kêu thầm.
Tuy cuối cùng hắn cũng tránh được nhát kiếm kia nhưng hắn cũng biết rằng nếu đó không phải là một Đỉnh Nhân cảnh mà là một Hỗn Nguyên cảnh tu chân giả, chưa chắc hắn đã thoát được! Từ nhỏ tới lớn, bất kể là tập luyện hay giao đấu, mọi người đều dùng mắt để nhìn cách mà thiên lực công kích mình, từ đó mới phá giải chúng. Đấy cũng là lý do vì sao mà khi gặp Hắc ám tu chân giả sử dụng pháp quyết khiến không gian chìm vào bóng tối, đa số những tu chân giả khác đều không thể giành chiến thắng.
Mạc Y xoay kiếm, tiếp tục tấn công Lâm Phong. Nhát kiếm nào cũng nhắm vào yếu huyệt của hắn. Khoảng cách gần như vậy nhưng thủy chung Tiêu Diên kiếm vẫn không thể chạm tới người hắn như ở lần đầu tiên. Thậm chí càng ngày hắn càng né tránh dễ dàng hơn…
- Kết thúc rồi! Cô thua.
Lâm Phong mở mắt, chậm rãi nói. Hắn ngửa mặt nhìn lên, mặt trời rốt cuộc đã lên tới đỉnh đầu.
- Nghỉ chút đi. Ba canh giờ tiếp theo sẽ không đơn giản như lúc nãy đâu.
Trời đông lạnh giá nhưng trên trán Mạc Y vẫn xuất hiện vài giọt mồ hôi. Nàng chậm rãi thu hồi lại Tiêu Diên kiếm. Nhìn dấu chân của hắn in trên nền tuyết, nàng không khỏi thở dài. Thoạt nhìn hắn chỉ hơn nàng hai,ba tuổi nhưng chênh lệch thực lực giữa bọn họ không hề nhỏ chút nào. Suốt cả buổi sáng vừa rồi, hắn thậm chí còn chưa di chuyển một bước chân!
Ngày đầu tiên kết thúc, tu vi của Mạc Y vẫn như trước là Đỉnh Nhân cảnh thất giai.
Ngày thứ hai: nàng chính thức đột phá Hỗn Nguyên cảnh nhất giai!
Ngày thứ năm: đạt tới Hỗn Nguyên cảnh nhất giai đỉnh phong
Tuần thứ nhất kết thúc: tấn cấp Hỗn Nguyên cảnh nhị giai!
….......
Ngày thứ hai mươi sáu,
Lâm Phong nhìn nữ tử đang đứng trước mắt mình, cười cười nói:
- So với dự tính của ta thì tốc độ tu luyện của cô quả thật nhanh hơn rất nhiều. Trong một tháng ta nghĩ cô cùng lắm là đạt tới Hỗn Nguyên cảnh tứ giai, không ngờ hiện tại đã là ngũ giai.
- Lâm Phong, ta không hiểu tại sao chỉ bằng đối chiến mà thực lực của ta lại tăng trưởng nhanh đến vậy!? Cho dù là có đan dược hỗ trợ đi chăng nữa nhưng…
Trải qua một tháng vừa rồi, mối quan hệ giữa hai người gần gũi lại không ít. Mạc Y thỉnh thoảng cũng chủ động bắt chuyện với hắn, tuy nội dung phần lớn đều liên quan đến tu luyện.
- Chẳng phải ta đã nói đó là do thiên phú của cô sao?
Đối với câu hỏi này, Lâm Phong chỉ có thể cười trừ trả lời. Về chuyện này, hắn thực sự vẫn chưa chắc chắn lắm. Tinh thần lực của Mạc Y so với những đệ tử khác đích xác là khác biệt và vượt trội hơn hẳn, nhưng không thể chỉ vì thế mà khẳng định nàng có huyết mạch Dược Linh chính tông.
- Ngươi định gạt ai đây, Phong? Với một tu chân giả đã dừng chân ở một cảnh giới hai năm, lẽ nào ta lại không biết rằng chính ngươi mới là nguyên nhân khiến cho tu vi của ta tịnh tiến nhanh như vậy sao?
Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, còn chưa biết nói thế nào thì sau lưng vọng tới tiếng gọi của Huỳnh Kiên:
- Sư đệ!
Sư huynh Huỳnh Kiên nhanh chóng tiến đến trước mặt hai người, thở hồng hộc nhìn Lâm Phong:
- Đại trưởng lão xuất quan rồi. Ngài bảo ta đi gọi sư đệ đến thư phòng của ngài ở sau chính điện.
Hắn nghe xong lập tức vận chuyển thiên lực dùng Di Ảnh thuật biến mất tại chỗ.
Huỳnh Kiên nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi há hốc miệng kinh ngạc. Di Ảnh thuật Lâm Phong rất ít khi sử dụng, Mạc Y là người duy nhất trong Nhật Minh cung từng thấy hắn thi triển loại bí thuật này.
Huỳnh Kiên đột nhiên nhớ ra lời sư phụ dặn liền quay sang Mạc Y thì thấy nàng đang vô thức nhìn vào khoảng không phía trước.
- Sư muội...Sư muội…
Mạc Y hồi phục tinh thần, nhận ra mình có chút thất thố đành cười gượng:
- Có chuyện gì sao sư huynh?
- Sư phụ muốn ta hỏi xem việc tu luyện của muội tiến triển tới đâu rồi? Mấy ngày nay không thấy muội lui tới Tàng Kinh các nữa…
Huỳnh Kiên nói tới đây đột nhiên trợn tròn mắt kinh ngạc:
- Muội đột phá Hỗn Nguyên cảnh rồi!? Sao ta không còn cảm nhận được khí tức của muội như trước nữa? Nếu thực sự là vậy, đây quả nhiên là tin tốt nha, ta lập tức đi báo cho sư phụ biết…
Từ đầu tới cuối đều là Huỳnh Kiên tự mình độc thoại, Mạc Y không xen vào được câu nào. Đợi khi nàng định trả lời thì thân ảnh kia đã hớn hở dùng bộ pháp bước đi.
------------------------------
Thư phòng của đại trưởng lão Trình Hữu,
Lâm Phong vừa đi tới trước cửa phòng đã nghe được âm thanh từ phía trong vọng ra:
- Vào đi!
Hắn mở cửa phòng, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Chờ đợi gần một tháng mới được “triệu kiến”, muốn gặp đại trưởng lão như ngài đây thật không dễ chút nào!
Đại trưởng lão Trình Hữu vẫn ngồi yên trên ghế, lệnh cho gia nhân dâng trà.
Hắn thản nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện, đem toàn bộ những điều hắn phát hiện ở Tàng Kinh các ra nói cho lão.
- Nguyên nhân chỉ có vậy thôi, còn về phần làm thế nào để khắc phục tình trạng này thì phải dựa vào ông.
Hắn hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Việc ông nhờ ta ta đã làm xong, vậy còn…
Không đợi hắn dứt lời, đại trưởng lão Trình Hữu đã từ trong không gian giới khỉ lấy ra một tấm da dê để lên mặt bàn.
- Đây là phương pháp luyện chế Nghịch Thiên đan.
Lâm Phong sắc mặt bỗng chốc thay đổi, không khách khí trực tiếp dùng hư không nhiếp vật thu tấm da dê vào tay. Thoạt nhìn đây giống như một tấm da dê bình thường nhưng nếu dùng thần thức soi xét kỹ sẽ phát hiện ra những kí tự kỳ lạ được khắc chi chít trên bề mặt. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn chằm chặp những ký tự kia một lúc lâu. Tay hắn càng ngày càng nắm chặt tấm da dê kia, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là Nghịch Thiên đan!
Tâm trạng hắn vui vẻ lên không ít, cười nhìn Trình Hữu:
- Giao dịch kết thúc! Lần này kể ra ta cũng có lợi hơn vài phần. Trong thời gian tới tạm thời dù sao ta vẫn chưa thể rời khỏi Nhật Minh cung, nếu ngài còn chuyện gì khác cứ việc tới tìm ta.
Hắn vừa đứng lên định đi ra ngoài thì thanh âm của Trình Hữu lần nữa vang lên:
- Khoan đã!
- Có chuyện gì? – Hắn hơi ngạc nhiên nhìn lão giả đang ngồi phía đối diện, nhanh như vậy mà lão đã nghĩ ra việc để nhờ hắn!?
- Ngươi đã nghe nói về Thần Lăng động rồi chứ?
Hắn gật gật đầu.
- Trong những dược liệu cần có để luyện chế Nghịch Thiên đan, có một loại linh thảo chỉ có ở đó. Chắc hẳn ngươi cũng sẽ tiến vào, phải không?
- Ông muốn ta giúp Nhật Minh cung thu thập vài kỳ trân dị bảo?
- Phải.
- Được, ta đồng ý!