[Dị giới] Huyền thần
Huyền thần
Nội dung
Thiên địa tạo hoá
Vạn vật vô thường
Ngạo nghễ đất trời
Duy ta độc tôn
Nhân vật chính xuyên việt vào một phế tài không thể tu luyện, cơ duyên xảo hợp mà quật khởi bình sinh, cá vượt long môn mà đứng trên đỉnh của đại lục.
Vì đâu một phế tài có thể trở thành anh hùng danh chấn thiên hạ. Vì sao một tên từng bị khinh thường có thể thâu tóm phương tâm những mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành.
Phần chia cảnh giới: Huyền sĩ, huyền đồ, huyền võ, huyền tông, huyền tôn, linh huyền, phá huyền, thánh huyền, thần huyền.
Chương 1
Hải thiên cảm thấy đầu đau nhức, toàn thân uể oải không chút sức lực. Hắn cố nhướng mí mắt lờ mờ trông thấy cảnh vật xa lạ xung quanh, tuy thế giờ đây hắn cũng chẳng còn thời gian để mà ngạc nhiên. Cơn đau khủng khiếp như có từng chiếc búa không ngừng nện vào đầu khiến hải thiên ngày càng mơ hồ, ý thức hắn hư hư ảo ảo, trong đầu như đang có một cuộn phim quay chậm trình chiếu vô vàn hình ảnh khác nhau, có quen thuộc, có xa lạ, tất cả dường như đang cố hòa vào làm một.
Ngay lúc này, trong không gian tràn ngập hình ảnh, hải thiên lại mơ màng nghe được đâu đó văng vẳng một giọng nói ấm áp, giọng nói xa lạ nhưng làm tim hắn rung động, cảm giác yên bình dâng trào cõi lòng.
Bỗng cuộn phim tua nhanh, hình ảnh như nước tràn bờ lũ lượt nhồi nhét vào đầu hải thiên. khiến hắn có cảm giác như đầu sắp vỡ tung, không kìm nổi bật ra tiếng rên rĩ.
Hải thiên lại lần nữa mất đi ý thức, bên tai giọng nói kia vẫn vang vọng ngày một nhỏ tận cho đến khi màu đen hoàn toàn bao phủ nhận thức hắn. Giọng nói vẫn như cũ ấm áp dịu dàng nhưng giờ lại kèm chút gấp gáp biểu lộ nỗi lo lắng bất an của chủ nhân nó.
Không biết qua bao lâu, hải thiên từ từ tỉnh lại. Cảm giác mệt mỏi vẫn như cũ bao lấy toàn thân hắn. Thở dài một hơi hắn cảm tưởng như mình đã ngủ một giấc rất dài, dài đến chính hắn cũng không tin vào cảm nhận chính bản thân.
Gió mát lay động mái tóc phất phơ theo gió, hải thiên nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái. Ngay lúc này đây trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý nghĩ hoang đường, không ngờ mình lại được sống lại, và còn nhập hồn vào cơ thể một kẻ khác.
Hải thiên cố gắng tập trung hồi tưởng, những hình ảnh xa lạ từng cái một hiện lên trong đầu. Gờ phút này hắn đã chắc chắn mình đã hoán hồn trọng sinh. Nói ra cũng thật trùng hợp, kẻ này cũng tên giống hắn là hải thiên, số phận xui xẻo từ khi sinh ra đã là một phế tài vô dụng không thể tu luyện huyền khí. “Hả, huyền khí” hải thiên bỗng giật mình liên tưởng đến cái gì đó, ý nghĩ xoay chuyển hắn cố sức liên kết các hình ảnh rời rạc trong đầu.
Lại qua hơn một canh giờ, hải thiên bỗng mở mắt, trong con ngươi đen lay láy, ẩn hiện tia sáng kì lạ. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ mình lại xuyên việt đến một thế giới võ giả, một vùng đất thần huyền đại lục lấy thực lực vi tôn. Người người nhà nhà đều rèn luyện võ lực, cường giả là cái đích, là mơ ước của tất cả các thiếu nam, thiếu nữ tài tuấn. Một thế giới chỉ có trong tiểu thuyết nhưng giờ đây hắn đã trở thành một phần của nó.
Tim đập thình thịch mà đầu óc mơ tưởng đủ loại hảo huyền. Bỗng toàn thân run lên, hắn giật mình nhớ ra cái thân thể mà hắn trọng sinh vào này là một phế tài không thể tu luyện. Như bị đả kích nặng nề hải thiên mặt buồn rười rượi, lòng như tro tàn, ở cái thế giới của kẻ mạnh này, hắn làm sao có thể sinh tồn
Đang lúc rầu rĩ không yên, một giọng nữ bỗng truyền vào bên tai hắn. Giọng nói dịu dàng êm tai, nhưng ẩn ẩn vẻ kích động và vui mừng khôn xiết.
_Huynh, huynh tỉnh rồi sao
Hải thiên giương đôi mắt ảm đạm nhìn về trước. Hai mắt hắn bỗng mở to, con ngươi như dại ra, gương mặt tuyệt sắc như tiên của thiếu nữ trước mắt như khắc sâu vào tâm can hắn, đôi mắt nàng to tròn long lanh còn vầng quanh hai hàng lệ trong suốt, con ngươi đen sâu thẳm mị hoặc hết thảy chúng sinh. Nàng khẽ cười lộ ra hai hàm răng như ngọc, như trăm hoa đua nở. Thấy hắn ngây ngốc nhìn, nàng buồn bực khẽ nhíu đôi mày liễu, nhưng trong mắt hắn lại thấy cả đất trời như thất sắc, cả vũ trụ bao la chỉ con mỗi hắn và nàng.
Hải thiên mê mệt nhìn nàng bỗng nhận ra thất thố, hắn cười bồi hai tiếng cố dời ánh mắt sang cạnh mà trong đầu bắt đầu xuất hiện hình ảnh về nàng. Không sai nàng chính là người bạn thơ ấu của cái cơ thể này, người duy nhất trong cái gia tộc hải gia uy danh vang vọng đại lục này không phân biệt đối xử với hắn, an ủi hắn, cười đùa với hắn kể cả khi nàng là thiên chi kiêu nữ, còn hắn chỉ là sâu bọ dưới đất.
Thấy hắn trầm tư, nàng nhẹ nhàng cất gót sen dời bước tới gần. Hải thiên thấy chóp mũi thoang thoảng hương thơm tinh tế, nhẹ nhàng mà sâu lắng, quyến rũ mà thanh cao. Hắn kìm lòng không nổi, ngẩng đầu lên trùng hợp chạm mặt, mắt đối mắt với nàng chưa đầy một tất, tim hắn như ngừng đập, không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn và chua xót vô cùng.
Nàng đỏ mặt khẽ “A” một tiếng vội tránh ra xa ôm mặt đỏ bừng lẩm bẩm:
_Xấu hổ quá
Hải thiên cũng xoa xoa đầu ra vẻ áy náy, tiếp đó cả hai không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng rơi vào trầm mặc. Qua một lúc, cảm giác xấu hổ đã lui bớt, nàng mới quay sang nhìn hắn dịu dàng nói
“Huynh, cơ thể huynh không sao chứ, hồng đại phu nói huynh bị thương rất nặng, huynh huynh cảm thấy như thế nào”
Thấy nàng nói năng lộn xộn, lòng hắn cảm thấy ấm áp,hắn biết chủ nhân của cái cơ thể này là phế vật ăn bám ở gia tộc, cho dù bị đánh chết cũng chẳng có ai thèm để ý huống chỉ là mời đại phu. Chỉ cần nhìn cái nhà tranh rách nát nằm tách biệt ở rìa ngoài cùng hải phủ đủ thấy tình cảnh thảm thương của hắn. Việc mời đại phu tám chín phần là nể mặt nàng mới mời được hồng đại phu tốt nhất của phủ. Hải thiên cảm động nhìn nàng chân tâm đáp:
_Ta không sao rồi, rất cảm ơn nàng
Nàng nghe hắn nói khách sáo vậy không khỏi hơi bực bội, cất tiếng hờn trách:
_Huynh nói vậy là không xem muội là bạn bè rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi
Hải thiên cười cười không nói, bỗng hắn cảm thấy giọng nói nàng rất giống chất giọng hắn nghe thấy khi còn trong mơ. Lúc này hắn mới thật thầm nghĩ chủ nhân cũ của cái cơ thể này thật may mắn có cô gái tuyệt sắc đối xử tốt như vậy. Dù sao hiện giờ hắn đã là chủ nhân cái cơ thể này, trong lòng tự nhủ “ta sẽ thay ngươi đối xử tốt với nàng, ngươi có thể yên nghỉ rồi”.
Thấy hắn lại xuất hồn đi nơi khác, nàng cảm thấy tức mình, phiền muộn lên tiếng:
_Có vẻ như huynh còn chưa phục hồi, hãy cố tĩnh dưỡng muội xin phép về trước.
Hải thiên giật mình vội xua tay phản bác:
_Không có, không có, ta khỏe lắm rồi, chỉ là đang nghĩ cách gì cảm ơn muội vất vả túc trực cạnh ta.
Nghe thế nàng yên tâm kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, mặt hơi đỏ nàng ấp úng nói:
_Huynh không cần cảm ơn, đây là việc muội nên làm
Thấy mặt nàng đỏ bừng, vẻ kiều diễm lộng lẫy càng rực rỡ, hải thiên bỗng muốn trêu trọc nàng:
_Muội thật là một cô gái vừa xinh đẹp lại tốt bụng tỉ mỉ, ai có thể lấy muội về đúng là phước đức mười tám đời tổ tông phù hộ nha
Nghe thế mặt nàng càng đỏ, bỗng sau đó lại chuyển thành trắng bệch, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Tuy chỉ thoáng qua nhưng hải thiên cũng kịp nhận thấy, hắn không khỏi lo lắng hỏi:
_Muội không sao chứ, có phải chổ nào không khỏe không
Nàng cười cười lên tiếng
_Muội không sao, huynh không cần lo lắng
Hải thiên còn đang muốn nói thêm gì đó thì một giọng nói tức giận từ ngoài vọng vào
_Chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày thành hôn của chúng ta, sao nàng còn đến đây quan tâm thằng phế vật này.
Last edited by haithan115vn; 10-12-2014 at 01:07 PM.
|