Huyền thần
Nội dung
Thiên địa tạo hoá
Vạn vật vô thường
Ngạo nghễ đất trời
Duy ta độc tôn
Nhân vật chính xuyên việt vào một phế tài không thể tu luyện, cơ duyên xảo hợp mà quật khởi bình sinh, cá vượt long môn mà đứng trên đỉnh của đại lục.
Vì đâu một phế tài có thể trở thành anh hùng danh chấn thiên hạ. Vì sao một tên từng bị khinh thường có thể thâu tóm phương tâm những mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành.
Phần chia cảnh giới: Huyền sĩ, huyền đồ, huyền võ, huyền tông, huyền tôn, linh huyền, phá huyền, thánh huyền, thần huyền.
Chương 2
Theo sau tiếng quát, cánh cửa gỗ bị một luồng kình lực phá tan thành mảnh nhỏ, một bóng người như quỷ mị bỗng xuất hiện giữa phòng. Hắn hung ác nhìn hải thiên gằn giọng từng chữ:
_ Đồ phế vật nên tự biết thân biết phận của mình đi, ngươi còn lảng vảng, bép xép tới gần nàng thì coi chừng đó.
_Hải Nam, ngươi làm gì đó.
Nàng thấy hắn không thèm để ý đến mình, phá cửa xông vào thì tức giận vô cùng. Giờ lại thấy ngay trước mặt mình mà trắng trợn uy hiếp hải thiên, nàng càng chán ghét, trầm giọng quát
_Ở đây không hoan nghênh ngươi, mau cút đi
Tên thanh niên vẻ mặt vẫn bình thản, chỉ nhìn hải thiên hừ một tiếng rồi quay sang dịu dàng nhìn thiếu nữ ôn nhu nói:
_Thiên Hoa muội, sao nàng lại nói như thế, ta chỉ là quan tâm tới nàng mà thôi, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành phu thê rồi.
Hải thiên hoa nghe hắn nói thế, đôi mắt đẹp hiện vẻ u ám hơi liếc nhìn hải thiên bên cạnh, rồi quay sang hải nam nói:
_Dù sao ta cũng chỉ qua đây thăm thiên huynh bệnh tình ra sao, huynh ấy là bạn hữu của ta chẳng lẽ thăm bạn hữu cũng phải xin ý kiến của ngươi sao
_Không, tất nhiên là ta không có ý đó, ta chỉ qua nhắc muội gia chủ có việc tìm gặp muội thôi
_Ừ biết rồi, chút ta sẽ sang ngay
_vậy lệnh huynh xin cáo từ trước
Hải nam nói rồi xoay người định đi thì hải thiên đang im lặng bỗng lên tiếng:
_Hải huynh sao lại vội thế, dù không uống ít nước cũng phải giúp đệ thay cánh cửa ban nãy chứ, dạo này chó hoang nhiều lắm không làm cửa chắc một chút lại để chúng vào nhà sủa bậy nhức đầu lắm, huynh nói có phải không.
Vừa nói hắn vừa bịt tai ra chiều khó chịu. Hải nam mặt như tro, hai hàm khiến ken két phát thành tiếng, giọng rít ra từ kẽ răn:
_Ngươi, ngươi
Hải nam ấp úng mãi không trả lời được, nếu giờ không phải đang có hải thiên hoa ở bên rất có thể hắn đã lao lên nện cho hải thiên một trận nhưng giờ chỉ đành ngậm bùi làm ngọt, hắn ném một túi tiền lên bàn rồi tức giận phất áo bỏ đi. Hải thiên hoa lúc đầu ngây ra bất ngờ khi nghe hải thiên mở miệng đòi tiền, tuy nàng cảm thấy lo lắng, sợ hải thiên bị hải nam trả thù nhưng cũng không tiện làm hải thiên quê mặt đành im lặng không nói gì. Đợi hải nam đi rồi nàng mới quay sang hải thiên cất giọng trách cứ:
_Huynh thật liều lĩnh, cứ thế nếu đắc tội với hải nam thật không sáng suốt chút nào.
Hải thiên nghe thế cũng chỉ cười trừ. Hải thiên hoa đâu biết hải thiên lúc này đâu còn là hải thiên lúc trước hèn nhát nhu nhược, nên cứ thế khiển trách hắn một lúc rồi mới cáo từ ra về. Trước khi nàng đi còn bỏ lại vài thang thuốc cùng mấy lời dặn dò chú ý sức khỏe khiến hải thiên cảm động không thôi.
Tiễn hải tiên hoa ra cửa, nhìn theo thân ảnh yểu điệu khuất bóng dưới ánh chiều tà, hải thiên cảm khái thở dài một hơi, thầm nghĩ “anh bạn vì nàng thất tình mà đoạn tử, chết rồi sao còn kéo theo ta nữa vậy, làm ta yêu nàng muốn ta đoạt nàng lại sao, nhưng ta cũng như huynh đệ tâm thừa mà lực chẳng có”
Bước vào căn phòng tranh cũ kĩ, hải thiên buồn bã kéo ghế ngồi, tự rót cho mình chung trà, hắn ngước mắt nhìn trời xanh rồi lại đảo mắt khắp phòng. Căn nhà tranh sơ sài chỉ có chiếc giường gỗ cộc kệch, chiếc bàn cũ đã mục cùng với vài chiếc ghế đơn sơ. Cảnh vật giản dị đến khó khăn khiến hải thiên cười khổ biểu lộ thông cảm với anh bạn cùng tên quá cố đáng thương. Bỗng đang lúc cảm thán, một quyển sách cũ kỹ được làm gối đầu trên giường đập vào tầm mắt hắn.
Hải thiên bước lại cầm lấy quyển sách, nhìn sơ qua quả thật là một quyển sách cổ xưa, phần bìa đã bắt đầu mục nát. Nội dung bên trong cũng chẳng khá khẩm gì, chữ viết ngoằn nghèo nhìn vô mà hải thiên đã thấy đầu óc quay cuồng.
Lật qua lật lại hơn nửa tiếng đồng hồ mà chẳng thu được chút tin tức gì, hải thiên buồn bực tiện tay ném quyển sách sang bên cạnh. Đang lúc tính chợp mắt một lúc thì cạnh bên những tiếng xèo xèo vang lên khó hiểu. Hải thiên hiếu kỳ quay sang thì không ngờ dùng quá lực mà ném quyển sách vào lò than sưởi cạnh giường.
Tiết trời mùa đông se lạnh, đối với võ giả bình thường mọi mùa như một thì không có gì đáng ngại nhưng với một phế tài không tu luyện thì khí hậu vẫn như thường ảnh hưởng khắc nghiệt. Một lò sưởi là điều cần thiết nhưng giờ nó lại làm hải thiên phải mất công dọn dẹp cố cứu lấy quyển sách đang hừng hực cháy.
Mồ hôi nhễ nhãi đầy mặt, quyển sách cũ đã cháy thành tro, hải thiên đành thở dài cố tìm nhặt trong đám tro tàn xem còn sót lại chút gì. Bỗng hắn ngạc nhiên phát hiện từ đám tro bụi những mảnh giấy nhỏ không hề bị tổn hại cũng chẳng bị lấm lem. Hải thiên thích thú bắt đầu thu gom và lắp ghép chúng lại.
Dù với một nhà vô địch ghép hình kiếp trước cũng phải hao mất hơn bốn tiếng đồng hồ hắn mới hoàn thành và bất ngờ đây lại là một tấm địa đồ. “Chẳng lẽ là bản đồ kho báu” Trong lòng miên man suy nghĩ mà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hải thiên dựa vào bản đồ lần mò vào hắc hải phong, khu rừng rộng lớn nằm cạnh trần hắc hải, nơi mà hải thiên trước kia tình cờ nhặt được quyển sách từ một bộ xương khô. Chính hải thiên kia cũng không nghĩ tới phải đốt quyển sách mới là cách phá giải, hắn ta mò mẩm suốt hai năm không kết quả rồi cũng quên bẵng đi mà lấy làm gối gối đầu.
_Không ngờ lại là nơi đây
Hải thiên nhìn quang cảnh quen thuộc xung quanh cảm khái nói. Hắn có nghĩ bao nhiêu đi nữa cũng không nghĩ đến nơi nêu trong bản đồ lại chính thị địa điểm nhặt quyển sách, xa xa có thể thấy vẫn còn một bộ xương khô đang ngồi dựa vào gốc cây
Cười khổ một tiếng, hải thiên bước lại gần xem xét bộ xương. Sau một lúc, hắn thầm nghĩ “người này chắc lúc sinh thời cũng không phá giải được quyển sách chỉ là tình cờ mà táng thân ở đây”. Thấy không có gì khác thường, hải thiên không nỡ để bộ xương dầm mưa dãi nắng, hắn đào một cái mồ rồi cho bộ xương vào lấp đất lại.
Đang lúc quay lưng rời đi xem xét xung quanh, bỗng phía sau truyền đến tiếng động lạ, rồi không đợi hải thiên xoay người, một luồng sáng xanh chói loà loé lên, cùng lúc đó, không biết kình khí từ đâu đập thẳng vào lưng hải thiên. Bị tập kích bất ngờ, hải thiên không kịp phòng bị chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị hất mạnh, nện thẳng vào gốc cây đối diện, cơ thể in sâu vào thân cây, chấn động khiến hắn kìm không được liên tục hộc máu tươi.
Ánh sáng chớp tắt từ từ mờ nhạt, một bóng người già nua như ẩn hiện, mờ ảo như sương khói, lờ mờ lơ lửng trên không trung. Không thể tin nổi, đó lại là một hồn thể, ở thần huyền đại lục, khi dùng huyền khí tu bổ nguyên thần đến một trình độ nhất định có thể ngưng tụ ra hồn thể, sau khi chết hồn thể không hoàn toàn biến mất, chỉ là theo thời gian hồn thể sẽ từ từ yếu dần cuối cùng là hoàn toàn hoà làm một với thiên địa. Kiến thức này tuy không phải ai cũng biết nhưng hải thiên dù sao cũng sinh trưởng trong dòng dõi võ giả thế gia, tuy không tu luyện nhưng cũng có tìm hiểu qua một số sách giết thời gian nên hắn cũng không hoàn toàn lạ lẫm, mà cho dù có hồn thể có yếu đến sắp tan biến thì với một người còn yếu hơn người thường như hắn vẫn là tồn tại khiến hắn phải ngước nhìn.
Lấy tay chống đất, lưng dựa gốc cây nâng đỡ thân thể, hải thiên đầu óc vẫn còn một mảnh hỗn loạn, hai mắt hơi mờ nhưng cơ thể hắn cũng không bị thương quá nghiêm trọng. Nhìn hồn thể đang trôi nổi phía xa, cười khổ một tiếng hải thiên cố chắp tay thi lễ:
_Không biết vãn bối đã có điều gì mạo phạm, kính xin tiền bối lượng thứ
Hồn thể quay đầu nhìn thẳng vào hắn, nghiêng đầu vẻ tò mò:
_Ngươi chưa chết sao.
Hải thiên nghe mà đầu muốn bốc khói, “Cái bà nội ngươi mới chết đó”mắng thầm trong miệng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ tươi cười:
_Tiền bối thật lợi hại, vãn bối may mắn vẫn còn bảo toàn cái mệnh nhỏ,…, à nếu vãn bối có quấy rầy người nghỉ ngơi thì xin phép vãn bối rời đi ngay.
Nói rồi, hải thiên khom người toan chuồn cho lẹ, nhưng chưa đi được hai bước thì giọng nói âm u băng lãnh phiá sau vang lên như đánh thẳng hắn xuống đáy vực sâu vạn trượng.
_À à à, khoan đã khoan đã, tuy cơ thể ngươi vô dụng đến phế thải nhưng dù sao có còn hơn không, bữa sau kiếm cái khác tốt hơn là được. Do đó
Cười khặc khặc hai tiếng, hồn thể nhoẻn miệng :
_Để lại cho ta cái thân thể rồi hẳn đi.
Last edited by haithan115vn; 03-12-2014 at 02:30 PM.
|