Sáng sớm mùa đông thành Tử Dao, quận Tử Liên, gần biên giới phía bắc vương quốc Xuân Lan.
Xuyên qua tầng mây trắng noãn mỏng manh, từ trên cao nhìn xuống, ta có thể thấy cả thành Tử Dao đều được bao phủ bằng lớp tuyết dày trắng muốt, điểm xuyết bởi màu xanh mởn của một vài cây Tùng ven đường.
Vì hãy còn sớm nên đa số người dân vẫn còn chưa tỉnh giấc. Chỉ có một vài cửa hiệu, nhà hàng đã được hé của tựa đang ngái ngủ sau giấc ngủ dài, vươn vai chào đón nắng sớm đầu đông.
Trong một con hẻm phía tây thành, có thể nhìn thấy một nhóm nhỏ khoảng bốn đứa trẻ tầm mười, mười một tuổi đang co ro chụm đầu vào nhau mà thảo luận chuyện gì đó. Mặc dù đang mùa đông, nhiệt độ ngoài trời rất thấp nhưng những đứa trẻ này đều chỉ mặc một tầng áo mỏng, nhìn qua là biết không phải thuộc hạng gia đình khá giả gì rồi.
''Bọn mày, giờ thì như thế nào đây? Hôm nay tuyết rơi hơi dày, kế hoạch chắc phải hủy đi thôi!''
Một giọng nói non nớt cầm cập vang lên. Cả đám đều quay đầu nhìn. Đó là một đứa trẻ gầy bé nhất nhóm, đầu to, mắt bé, răng hô. Ngoại hình thực khiến cho người ta chú ý. Thằng nhỏ này tên là Kiều Chu, con nuôi của một gã đồ tể nát rượu trong thành. Mặc dù mang tiếng là con nuôi nhưng từ nhỏ đến giờ, ăn uống sinh hoạt đều do một mình hắn tự chu cấp. Cha hắn, gã đồ tể, làm được đồng nào tiêu đồng ấy, cơ bản tiền kiếm được hàng tháng đều quy đổi ra rượu.
''Đúng đấy. Tuyết nhiều như vậy, có lẽ thằng lỏi kia sẽ không ra khỏi nhà đâu. Chúng ta không thể chờ như vậy được. Chi bằng mọi người hôm nay rút quân, ngày mai nếu trời đỡ lạnh thì lại ra. Cẩu Đản Tử ngươi thấy sao?'' - Một thằng bé có khuôn mặt phúc hậu lên tiếng.
Cẩu Đản Tử hơi nhíu mày suy nghĩ. Nó năm nay mới lên mười, nhưng lòng dạ thâm trầm, giỏi bày mưu nghĩ kế nên bọn trẻ vẫn tôn hắn làm thủ lãnh.
''Được! Mọi người chịu khó đợi một chút nữa, nếu không thấy gì thì giải tán, đợi cơ hội khác vậy.'' - Cẩu Đản Tử nhếch miệng nói.
Đạp!
Khi nhóm trẻ đang bàn luận thì một tiếng cành cây gãy chợt vang lên. Tiếp theo đó là liên tiếp tiếng bước chân kèm theo giọng nói lanh lảnh của một nam hài:
''Tiểu muội muội, hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách làm người tuyết nhé. Rồi chúng ta cùng chơi trò ném tuyết.''
Đó là một hài tử tầm mười hai, mười ba tuổi, có thân hình mũm mĩm tròn trịa, kết hợp với chiếc áo lông cừu dày sụ thực đáng yêu. Bên cạnh hắn, là một tiểu cô nương xinh xắn khả ái lon ton chạy theo. Nhìn quần áo trên người hai người họ thì hơn phân nửa là con cái của một gia đình hạng trung lưu, có của ăn của để trong thành.
''Chính ca! Huynh có lạnh không? Lấy áo của muội mà mặc này'' - Kim Từ ngước đôi mắt to, long lanh mọng nước mà nhìn Hoắc Chính. Bàn tay nàng nhỏ nhắn, rụt rè khẽ áp vào chiếc má bầu bĩnh của Hoắc Chính.
''Hắc hắc. Ta không có sao. Người huynh mỡ dày lắm, không lạnh đâu'' - Hoắc Chính không tự giác mà nở một nụ cười ấm áp. Cái muội muội này vốn là thanh mai trúc mã với hắn từ nhỏ, lúc nào cũng chiếu cố hắn rất nhiều''
''Ồ ồ! Nhìn ai kìaa. Tiểu tử vô dụng nhà Hoắc gia cũng muốn có người yêu ư?!'' - Bất chợt một giọng nói chế diễu vang lên.
''Ta thì thấy tiểu cô nương kia giống tỷ tỷ của hắn hơn''
''Ha ha ha ha'' - liên tiếp tiếng cười phụ họa hùa theo.
Những lời này lọt vào tai làm Hoắc Chính giận tím mặt. Sinh thời hắn vốn hận nhất ai dám chế nhạo mối quan hệ giữa hắn và Kim Từ. Nắm chặt hai tay, Hoắc Chính nhíu mày đánh giá nhóm người vừa xuất hiện trước mắt.
Đó là một nhóm gồm bốn đứa trẻ quần áo rách rưới mỏng tang. Cầm đầu là một tiểu tử cao gầy, làn da trắng nhợt do trời lạnh, phối hợp với một khuôn mặt bụi bẩn nhưng vẫn không che dấu được đôi mắt to tròn đầy linh tính.
Khi nhìn thấy Cẩu Đản Tử, bàn tay Hoắc Chính tựu càng ngày càng nắm chặt. Hắn cắn chặt răng, khẽ rít:
''Cẩu Đản Tử, Kiều Chu, Tố Đạt, Chu Hùng!! Các ngươi muốn làm gì?!''
''Theo ngươi?'' - Cẩu Đản Tử khẽ cười - ''Hôm nay tuyết thật đẹp a. Chúng ta chỉ muốn đi dạo thôi. Chắc không ảnh hưởng gì đến hai người các ngươi chứ?''
Nói xong, hắn khoanh tay, nhướng mày nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Chính. Rõ ràng hắn đang cố ý trêu tức tiểu tử trước mặt này.
Nghe thấy vậy, mặt Hoắc Chính càng ngày càng đỏ. Đợi một lúc vẫn không thấy đối phương có ý định nói tiếp hay nhường đường, hắn đành bất đắc dĩ thở dài. Trộm liếc mắt nhìn tiểu muội muội đang co rúm vì sợ hãi bên cạnh, Hoắc Chính chầm chầm rút ra một túi tiền nhỏ cất trong ngực ném cho Cẩu Đản Tử.
'' Đây là toàn bộ tiền tiêu vặt tháng này của ta. Các ngươi vừa lòng rồi chứ?''
Cẩu Đản Tử bắt lấy túi tiền rồi tung hứng vài cái như đang cố ước lượng số bạc bên trong. Cảm thấy không có vấn đề gì, hắn mới đưa lại cho Kiều Chu cất giữ.
''Hừ!'' - Hoắc Chính bất mãn hừ lạnh, đang định bước đi thì chợt Cẩu Đản Tử mở miệng.
''Ngươi muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa xong mà?''
Hoắc Chính cứng mặt, linh cảm sự tình có chút không ổn. Hắn chầm chậm xoay người, căm hận nhìn Cẩu Đản Tử:
''Đáng giận! Toàn bộ số tiền của ta đã giao ra hết. Các ngươi còn muốn gì?''
Cẩu Đản Tử tựa hồ không chút nào để ý, cười ha ha nói:
''Ta không nói ngươi. Ngươi Hoắc Chính đã giao tiền có thể đi, ta không ngăn. Nhưng....'' - Nói đoạn, hắn có chút nghiền ngẫm nhìn Kim Từ.
Kim Từ tội nghiệp, tựa hồ đang đối mặt với một đầu dã thú, như cũ co rúm người nép vào ngực ca ca mình. Nàng, một cái tiểu thư vốn được sống sung sướng từ nhỏ, được phụ mẫu nuông chiều che chở nên lần này phải đối mặt với đám trẻ lưu manh có chút cố hết sức. Bên cạnh nàng, Hoắc Chính co rúm mặt, ánh mắt gã tức giận trừng trừng, lại có chút lo lắng cùng sợ hãi. Hắn hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
''Không thể được! Đây là biểu muội của ta. Ta sẽ bảo vệ nàng. Nếu muốn, các ngươi phải bước qua xác của ta...''
"BỤP!'' Chưa nói hết câu, một viên đá không biết từ đâu đáp ngay vào mặt hắn. Tiếp đó là liên tiếp những cú đấm, cú đá từ phía đối diện bay đến.
''Ha ha, còn dám phản kháng ư? Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi sao vẫn chưa rút kinh nghiệm hả?'' - Chu Hùng vừa đánh vừa hưng phấn la to. Hắn dáng người cao to nổi bật, mỗi một đấm của hắn đều làm Hoắc Chính bụm miệng đau đớn.
Đứng bên cạnh, Cẩu Đản Tử chứng kiến tất cả, cười hắc hắc không ngừng. Đoạn hắn bước nhanh nhắm hướng Kim Từ mà tới. Thấy vậy, Hoắc Chính thất thanh kêu to:
''Khốn kiếp!! Đồ khốn nạn Cẩu Đản Tử! Ngươi có là nam tử hay không mà đi bắt nạt một nữ hài? Đứng lại cho taa..a.AA!'' - trả lời hắn là một cú đá của Tố Đạt khiến hắn lăn một vòng.
Cạnh đó, Kim Từ vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng thất thố. Nàng liên tục lùi sau hai bước, run run giọng nói:
''Ngươi...ngươi muốn làm gì? Cha..cha ta là Kim Ngạc đấy! Ông sẽ không tha cho ngươi!''
Nàng quả thật quá sợ hãi rồi. Những tên lưu manh trước mặt nàng quả thực vô cùng hung mãnh, đáng sợ. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Kim Từ phải đối mặt với loại người này.
''Hắc hắc. Chúng ta không có ác ý đâu cô nương. Ta chỉ thấy gia đình giàu có các ngươi nên cố gắng chia sẻ với bọn trẻ chúng ta mà thôi.''- Cẩu Đản Tử ôn hòa cười. Chợt mặt biến đổi, gằn từ chữ:
''Đưa tiền hoặc ta sẽ lột quần áo ngươi!''
''Ta..ta''- Kim Từ vẻ mặt lo lắng, bối rối, nhanh lấy trong ngực ra một túi bạc nhỏ bằng nắm tay ném về phía trước.
Bắt lấy túi bạc, Cẩu Đản Tử mỉm cười tán thưởng:
''Coi như ngươi biết điều''
Thế nhưng sau đó hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục bước đến trước mặt Kim Từ. Không đợi nàng có thời gian phản ứng, Cẩu Đản Tử một tay cầm tóc nàng, một tay ghì chặt cổ, gằn từng chữ:
''Nhớ kĩ! Không được nói chuyện này cho phụ thân ngươi! Tuy chúng ta không sợ lão nhưng cũng không ngại bớt thêm chút phiền toái.''
Kim Từ ánh mắt từ lúc nào đã tràn đầy lệ nóng. Nàng trừng trừng căm hận nhìn Cẩu Đản Tử, môi nàng run run như muốn nói cái gì nhưng không toát ra lời vì cổ vẫn bị bàn tay của Cẩu Đản Tử bóp chặt.
Qua một lúc, Cẩu Đản Tử mới thả dần lực đạo bàn tay, chầm chầm thu lại. Sau đó tựa như không có chuyện gì xảy ra, hắn nở một nụ cười ôn hòa rạng rỡ:
''Tốt lắm, Kim tiểu thư có thể đi được rồi. Lần sau có cần gì giúp đớ có thể liên hệ với chúng tôi'' - đoạn hắn ghé sát tai Kim Từ nhỏ giọng nói: ''Ta không thích ánh mắt của cô!'' rồi không để ý biểu cảm của nàng mà rảo bước đi qua bên bọn Chu Hùng.
''Đại ca. Hay là chúng ta lột lấy cái khoác ngoài của hai đứa nó nhé. Bán đi chắc cũng được một khoản tương đối đấy'' - thấy Cẩu Đản Tử đi đến, Kiều Chu xoa tay, liếm môi thì thầm. Với chúng nó mà nói, hai chiếc áo lông cừu chí ít cũng đủ tiền cho cả bốn đứa ăn trong vòng một tháng.
Thế nhưng, không ngờ Cẩu Đản Tử lại lắc lắc đầu.
''Không được. Làm người không được quá tham lam. Nếu bây giờ chúng ta cướp cả hai chiếc áo của hai đứa nó, tựu đưa tới sự can thiệp của trưởng bối. Vẫn là không nên a.''- Cẩu Đản Tử nghiêm mặt, cốc nhẹ vào cái đầu to bành của Kiều Chu.
''Ách. Ta chỉ nói đùa thôi mà.''- Kiều Cu xoa đầu, khổ sở nói.
''Bốp Bốp. Được rồi mọi người, đánh thế đủ rồi mọi người. Cũng nên rút lui thôi, nếu không sẽ làm cho người đi đường chú ý.''-Chợt Cẩu Đản Tử vỗ tay thúc dục.
''Vâng, lão đại''- Nói xong, bốn tên lưu manh liền lục tục rời đi, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn Hoắc Chính và Kim Từ một cái.
''Hít hà à!'' - Dưới đất, Hoắc Chính vẻ mặt sưng tấy lồm cồm bò dậy. Không như lúc đầu, hắn giờ đây cả đầu lẫn ánh mắt đều triệt để cụp xuống, không còn sót lại dù chỉ một chút tinh thần chống đối. Bên cạnh, Kim Từ thấy vậy liền nức nở chạy vội ra đỡ hắn từ từ đứng lên. Nàng cả người run nhè nhẹ, sợ hãi liếc nhìn bóng lưng dần khuất của bốn người Cẩu Đản Tử mà thở phào nhẹ nhõm.