Tiểu Tiên Hiệp Khách
Tác giả:Raj Gin
Chương 4: Không Thuộc Tính
-Lại đây nào Trần Câu, hú hú lại đây nào!
-Bụp!bụp *^*&%^^%$%!
Tiểu Trụ lại ăn thêm vài cú đá, đây là lần thứ 32 Tiểu Trụ cố gắn tiến lại gần Trần Câu, con ngựa này thật là khó tiếp cận, nhưng Tiểu Trụ lại không muốn bỏ cuộc, hắn lại cố gắn mon men lại gần, nhưng ăn đá quài cũng đâm ra nhát, Tiểu Trụ thì cứ đứng xa huýt sáo, nhảy múa lung tung trước mặt con Trần Câu lấy lòng, Trần Câu thì chả thèm để ý, nó vênh cái mặt lên rồi tiếp tục ăn cỏ.Tiểu Trụ cũng hết cách, ủ rũ ngồi xuống đất suy nghĩ cách đối phó.
Bỗng nhiên hai mắt con Trần Câu sáng rực, hí vang thở phì phì nhìn về phía trước, có một ánh sáng xanh biếc bay lại gần với tốc độ rất nhanh, rồi bay vụt qua hắn, nếu nhìn kỹ thì có thấy thấy một thiếu nữ áo trắng cưỡi trên một con bạch mã bay về phía chân trời, con Trần Câu lúc này cố gắn chạy theo, nhưng tốc độ của nó thì… một trời một vựt so với con bạch mã kia, mà nó lại chạy ngay dưới đất, còn con bạch mã thì bay trên trời. Chạy được một đoạn thì bóng dáng con bạch mã đã biến mất, hai con mắt Trần Câu nhìn như muốn khóc, 4 chân nó dậm xuống đất liên hồi rồi quay trở lại. Nằm xuống đất chả chịu đứng lên nữa
Nhưng Tiểu Trụ nhìn qua Lân Viên thì bộ dạng hắn cũng y hệt như con Trần Câu, đứng thất thần nhìn về phía con ngựa khuất bóng.
-Lân Viên ca ca! Lân Viên ca ca!...?
-à ừ… có gì không? Lân Viên giật mình trả lời.
-Dạy đệ tập võ được không? Đệ muốn tập một thời gian rồi mới thuần phục con ngựa này.
-uhm.. được chứ.. nhưng hôm nay cũng đã muộn, sáng sớm ngày mai ta sẽ hướng dẫn cho đệ nhé.
-Cảm ơn Lân ca. ý mà lúc nãy là ai thế?
-Bóng người lúc nãy chính là tiểu thư cưỡi trên con Thiên Lý Vân, trông thật là đẹp đúng không?
-uhmm… trông thật là đẹp, nếu như ta cưỡi Trần Câu cũng như vậy thì oai biết mấy nhỉ? Hắn mơ mơ màng màng tưởng tượng, hình ảnh Lân Viên lúc nãy làm hắn rất hâm mộ.
-Mơ đi, con Trần Câu không có dòng máu tốt thì trăm năm nó vẫn dậy, nhìn cái tướng nó đuổi theo tình nhân của nó mà thấy nãn… không hiểu sao con Thiên Lý Vân lại bỏ ăn, chắc cũng là trùng hợp mà thôi…
Nói thì nói vậy, nhưng Lân Viên không dại mà thử một lần nữa đuổi con Trầu Câu đi.
-Vụt! Vụt! Vụt!....
Bỗng nhiên liên tục có những ám khí hình lá bay tới tấn công trước mặt Lân Viên, Lân Viên nhảy lên né tránh rồi song chưởng hội tụ, tung một quả cầu lửa về phía phóng ám khí hình lá, trên không trung một đoàn thanh sắc cùng đấu với hỏa cầu.
-Bùm! Bùm! Bùm!....
Lân Viên liên tục thối lui rồi nhảy về phía sau một bước mới định thân được. Hai mắt hắn phát hỏa nhìn về phía đối diện.
-Hừ! Bạch Nhữ Ân, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn giữ được phong thái đê tiện như xưa. Làm cho tại hạ phải kính cẩn mà nghiêng mình nể phục. Lân Viên nói, nhưng cái cách mà hắn nể phục là cái quai hàm chỉa lên trời, hai tay chống hông
-Hahaha… Ta cũng nể ta lắm chứ. Đã bao nhiêu lần ta soi gương tự hỏi phong thái của ta ai ai sánh kịp, haizzzz… quả thật là độc nhất vô nhị mà. Bạch Nhữ Ân trả lời, bây giờ nhìn rõ thì hắn khoảng 20 tuổi, cũng coi như có một chút tuấn tú, nhưng nhìn cái kiểu hắn cười thì không khác nào tên bán cá ngoài chợ.
-Thật vô sỉ. Lân Viên nghiến răng nói, cũng hết cách với tên này
-Đa tạ! cát hạ đã quá khen rồi.hahaha
-Hừ! Bạch Nhữ Ân ngươi cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, nói đi, hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?
-À… rãnh rỗi nên ta tìm ngươi tâm sự một chút. Ta với ngươi đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Bạch Nhữ Ân thay đổi dọng điệu 180 độ, tướng hắn nhìn như gái mới về nhà chồng, Tiểu Trụ đứng một bên kìm nén lắm mới không ói ra tại chỗ.
-Hừ! cút đi! Ta sẽ không giúp ngươi bất cứ chuyện gì nữa, chuyện ngươi làm thì cố mà gánh chịu đi.
-Lân Viên, dù gì chúng ta cũng là huynh đệ tình thâm, ngươi xem, hai nhà Dư Nhược Lâm và Thiên Phong Quán chúng ta rất thân sao?...
-Chuyện của hai nhà cũng không đến phiên ngươi quản. Lân Viên cáu gắt trả lời
-Lân Viên ngươi sao đoạn tình như vậy được chứ! Như vầy đi, nếu ngươi giúp ta làm xong chuyện này, ta chỉ cho ngươi biết chổ có Long Nha Thảo thành thục, nơi đó mặc dù nguy hiểm nhưng với thực lực của ngươi vẫn có thể đắc thủ.
Lân Viên khi nghe đến Long Nha Thảo thì chấn động, đây là thảo dược hơn 10 năm qua hắn tìm kiếm, nếu như có Long Nha Thảo, thì hắn có thể kích phát tiềm năng của mình, lúc đó hắn sẽ có khả năng lĩnh hội ý cảnh, tăng cao sức mạnh của mình. Hắn có chút nghi ngờ lời nói của Bạch Nhữ Ân, nhưng sức hút của Long Nhả Thảo quá lớn. Lắc đầu vài cái, Lân Viên cố kiềm nén cảm xúc nói.
-Long Nha Thảo phải sinh sôi ở nơi chí cương chí dương, ngàn năm mới thành thục, hơn mười năm qua ta tìm kiếm chỉ tiếc khả năng mình không đủ không thể bước vào tiên giới thu hoạch. Nguyện làm mã phu ở đây ba mươi năm để đổi lấy, không biết ngươi có được tin tức từ đâu?
-Khoảng ba tháng trước ta gặp được ở núi Tuyết Man. Đỉnh núi này quanh năm suốt tháng lạnh giá, nhưng đi vào sâu bên trong thì có mạch dung nham, qua 2 tháng tìm hiểu ta mới tới được tâm của ngọn núi. Nó xuất hiện ở đó, tính thời gian cũng khoảng 1 ngàn 500 năm rồi.
-Nếu ngươi đã sảng khoái như vậy thì ta cũng không làm khó ngươi, nói đi, ngươi cần ta giúp chuyện gì? Nếu không vượt quá khả năng thì ta sẽ toàn lực góp sức.
-Ba tháng nữa là thơi gian của Thịnh Hội Tuấn Mã, trong bảy nhà thì Dư Nhược Viên của ngươi thành tích lúc nào cũng thấp nhất, Thiên Phong Quán của ta cũng chẳng khá hơn, ta hi vọng lần này hai nhà hợp tác để dành hai vị trí đầu?
-Được! Thành giao.
-Tốt! hahaha…
Nói xong Bạch Nhữ Ân bỗng nhiên biến mất. Đến một khắc sau thì hắn lại xuất hiện, cung kính trước một người mang dạ y.
-Chuyện ta giao cho ngươi thế nào rồi?
-Bẩm chủ nhân! Đã hoàn thành.
-Tốt! Chỉ cần Thiên Phong Quán ta dành vị trí đầu, thì mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi như diều gặp gió. Hahaha…. Cầm lấy đi, đây là phần thưởng của ngươi. Tên áo đen nói. Sau đó biến mất vào hư không
-Cảm ơn chủ nhân! Được làm việc cho chủ nhân là phúc phần của tiểu nhân. Bạch Nhữ Ân trả lời, sau đó cũng biến mất
******************* Dư Nhược Lâm
Tiểu Trụ lúc này có rất nhiều thắc mắc.
-Lân Viên ca, chuyện Thiên Phong Quán là thế nào vậy?
-uhmm.. ngoài Dư Nhược Lâm có 5 vị thái tử, 3 vị công chúa cùng các người con của tể tướng thì còn có 6 nhà nữa của các vị thế tử khác nhau, các thế lực khác nhau. Thiên Phong Quán là một trong 6 nhà đó. Đệ không nên biết nhiều, chỉ biết tới đây là được rồi.
Lân ca có thuộc tính hỏa hệ a.
-Uhm. Mỗi người đều có thuộc tính sở trường của mình, có rất nhiều thuộc tính như: Hỏa nguyên tố, thủy nguyên tố, mộc nguyên tố, kim nguyên tố…. ngoài thuộc tính ngũ hành còn có thuộc tính bóng tối, rồng, băng, kim loại….
-Vậy thuộc tính của đệ là gì vậy?
Lân Viên im lặng nhìn Tiểu Trụ, sau đó hai tay hắn đặt lên vai dò xét, hắn cho chân khí chạy vào khắp cơ thể tiểu trụ nhưng không nhận thấy bất cứ nguồn lực nguyên tố nào, Lân Viên tiếp tục cho chân khí vào đan điền dò xét thì bỗng có một luồng không khí hắc ám bao vây hút cạn chân khí của Lân Viên, sau đó luồng khí này chạy thẳng lên vai đánh bật tay Lân Viên ra ngoài.
|