“ Người kế tiếp!” Một gã cao to lực lưỡng, mặt đầy vết thẹo, đằng đằng sát khí hô lớn.
Trước cổng, một tảng đá lớn rộng bốn năm mét, cao bảy tám mét nằm bệ vệ như thái sơn, phía trên khắc mấy chữ bằng vết kiếm, chữ như rồng bay phượng múa “ Phá Vân môn”.
Mấy trăm người đứng xếp thành một hàng dài từ tận dưới chân núi đến trước cổng. Già trẻ lớn bé nhà giàu hành khất đều có. Ai nấy mặt mày căng thẳng pha lẫn hưng phấn.
“ Nghe đây!” Gã cao to mặt thẹo lên tiếng. “ Đây là đợt tuyển chọn đệ tử ngoại môn thứ hai và cũng là cuối cùng trong năm nay của Phá Vân môn chúng ta, nếu các ngươi cảm thấy bản thân có chút tư chất nhất định thì mau chân lên, còn nữa, vứt hết tất cả những thứ cơ khí máy móc ở bên ngoài, chúng ta không tuyển chọn loại phế vật thích dùng ngoại vật như thế. Còn lại thì trên mười tám tuổi có thể cút, rác rưởi thì đến chà hố xí chúng ta cũng chán chẳng muốn giao cho, cuối cùng là dưới bốn tuổi thì về uống thêm sữa, Phá Vân môn không phải là nhà trẻ.”
Lời vừa nói ra thì khắp nơi vang lên tiếng xôn xao không ngớt, có vài kẻ trong tâm đang mang đầy hy vọng thì trực tiếp bị mấy lời nói của gã mặt thẹo làm ngã lăn ra đất. Phá Vân môn mỗi năm năm sẽ tuyển chọn đệ tử ngoại môn hai lần, đối với một số người thì đây là cơ hội cuối cùng của bản thân, nếu chờ đến năm năm nữa thì chính mình nên chấp nhận kiếp này làm một kẻ tầm thường đi cho rồi.
Còn về phần gia nhập những cơ khí đế quốc? Nếu nói gia nhập môn phái tu chân là truy cầu cảnh giới siêu phàm nhập thánh, đạp mây cưỡi thú, vân du thiên hạ, thì những cơ khí đế quốc chính là một địa ngục của sắt thép, máy móc và mỏ quặng. Ngươi muốn đổi đời? Tốt lắm, tìm cách bái nhập vào tu chân thế giới cho ta, vì sao à? Tại sao không kiếm cách vào cơ khí đế quốc à? Ngu ngốc, tiên thiên thân thể là yêu cầu duy nhất để được gia nhập tu chân thế giới. Những thứ thâm ảo đó lại chẳng ai xác định được ngoại trừ tu chân môn phái, biết đâu vận *** chó lại đổ lên đầu ngươi. Còn cơ khí đế quốc thì điều kiện thứ nhất là hiểu biết về cơ khí, thứ hai là bản thân ngươi phải có một cơ thể như trâu như hổ. Giữa một bên là vận khí, xui xẻo một chút thì chỉ phải làm tạp vụ một thời gian, rồi cũng có lúc học được vài ba cách ngự kiếm về lòe thiên hạ, thì một bên lại yêu cầu cơ sở nền tảng khó khăn như thế, gia nhập vào lỡ có bề gì thì chỉ có nước chịu khó xuống hầm mỏ làm nô lệ cả đời không thấy ánh sáng, ngu lắm cũng nhìn ra.
“ Câm mồm hết cho ta!” Một gã thiếu niên chừng mười bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng, giọng nói hùng hồn, khi lên tiếng lại khiến cho mấy kẻ ở gần có cảm giác bị ép đến thở không nổi, nhất thời một mảnh tĩnh mịch bao trùm. “ Đừng làm mất thời gian, kẻ thức thời thì tự biết thân phận, cảm thấy vô dụng thì cút nhanh, kẻo để đến phiên mình lại chẳng ra thể thống gì thì ta sẽ trực tiếp đạp hắn xuống núi.”
Một gã thiếu niên khác đứng bên cạnh, mắt dài hẹp, biểu hiện lại vô cùng hèn mọn, không chút kiêng nể nhìn lướt qua mấy nữ nhân đang muốn ứng tuyển. Hắn cất giọng, nghe nhừa nhựa khiến người ta ghê tởm: “ Trên mười tám, cút. Dưới năm, cút. Nữ nhân xấu quá, cút. Có thâm niên sử dụng cơ khí, cút.”
Mấy chục người nghe đến đó, thở dài bước ra khỏi hàng, thất thểu quay đầu bước đi, có vài kẻ thậm chí chảy nước mắt hoặc khóc rống lên. Bỗng có một tiếng nói: “ Này, nhóc con, nghe thấy rồi chứ? Mau mau rời khỏi hàng đi!”.
Mọi người quay lại, chỉ thấy một thằng nhóc tầm bảy tuổi, đầu tóc rối bời, quần áo rách tả tơi, mặt mũi lại lấm lem nhìn không ra hình dáng, vừa nhìn là biết là một thằng nhóc ăn mày. Đặc biệt, tay trái hắn lại cụt đến gần bả vai.
“ Trời đất, ăn mày lại tàn phế, hắn không điếc luôn chứ? Tại sao nghe đại tiên nói mà vẫn không chịu trở về?”.
“ Haizz, ngươi không biết, đó là thằng nhóc ăn xin phía dưới thành, ta vẫn thường thấy hắn ngồi trước cửa miếu Quan âm. Mấy tháng trước nghe bảo bị một đại ca chặt đứt một tay vì ăn vụn một mẩu bánh bao.”
“ Không phải ăn vụn bánh bao, chuyện này ta biết, thằng nhóc đó dám vác gậy đập vào đầu một lão đại xã hội đen trong thành vì gã đã đá bay chén xin tiền của hắn. Kết quả bọn chúng truy lùng thằng nhóc năm ngày năm đêm, cuối cùng bắt được chặt luôn một tay. Nghe bảo hôm đó là ngày đẹp trời, lão đại xã hội đen có tin vui nên tâm tình khá tốt, nhờ thế hắn mới giữ được một mạng.”
“ Có chuyện này sao?” Người xung quanh nghe được như thế thì hít một ngụm lãnh khí, nhóc con mới bảy tuổi đã có máu điên như thế, đến lúc bị chặt một tay vẫn có thể tiếp tục sống sót, lại lên núi xin ứng tuyển đệ tử tu chân phái thì quả là kì lạ.
Có người lại thở dài “ Nhưng nhìn tình hình bây giờ, nếu hắn không mau mau trở về, thì rất có thể lại bị đánh một trận hoặc mất mạng luôn không chừng.”
Mọi người nghe thế thì ai cũng thở dài, ánh mắt thương hại bao trùm lấy thằng nhóc ăn mày. Vài kẻ hảo tâm quay lại hoặc tiến lên nhắc nhở. Nhưng hắn vẫn giữ im lặng, mặc cho ai nói gì vẫn không chịu trả lời, giấu khuôn mặt vào mái tóc bù xù, ngược lại đôi mắt lại ánh lên một tia sáng trong suốt.
“ Này, có việc gì thế?” Gã thanh niên có đôi mắt ti hí từ ngoài xa lên tiếng, hắn phát giác có mấy ánh nhìn cổ quái đang tập trung vào một nơi nào đó. Ánh mắt gian xảo lia theo hướng nhìn, nhất thời trừng to mắt.
“Này này, ta có nhìn nhầm không?” Hắn lắp bắp, tiến lên chỗ thằng nhóc ăn mày. “ Mau mau, hôm nay cấm ăn mày đến đây tác nghiệp, kẻo sư huynh ta lại trách phạt!”.
Tiếng quát tháo nhừa nhựa vang lên làm vài ba gã lính gác tay cầm ngân thương từ xa chạy tới, vẻ mặt sợ hãi, thầm nghĩ xong rồi, tháng này lại bị cắt lương, ban nãy đã bảo không cho thằng nhóc lên núi mà sao lại tự dưng nổi lòng thiện tâm làm gì chứ?
“ Kẻ nào cho thằng nhóc này lên núi? Hôm nay là ngày tuyển chọn đệ tử của Phá Vân môn, sao lại cho ăn mày vào đây?” Gã thanh niên hét lên, đoạn len lén liếc lấy sư huynh của mình, hắn không hy vọng hôm nay có sơ xuất gì, dù sao cũng là lần đầu tiên môn phái cho mình nhiệm vụ, dù chỉ là công tác bàn giấy, hỏi han kê khai lý lịch đệ tử gia nhập.
“ Dạ dạ thưa sư huynh, hắn... hắn bảo muốn ứng tuyển đệ tử ạ!” Một gã lính gác lắp bắp đáp.
“ Cái gì? Người không đùa đấy chứ?” Gã thanh niên quay sang quan sát thằng nhóc ăn mày rồi chưa đầy ba giây sau đã quát ầm lên “ Con mẹ nó, thật quá con mẹ nó, nếu có con chó trên lưng dán ba chữ “ Muốn ứng tuyển!” chạy đến đây thì các ngươi cũng cho vào luôn à? Con mẹ nó ta thật chẳng biết các ngươi chui ra từ lỗ nào mà có thể trèo lên đây làm người của Phá Vân môn, cha mẹ các ngươi có bà con cô bác với vị trường lão nào sao?”.
Mấy gã lính gác nghe đến đây thì biết điều câm như hến, mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng tự mắng mình ngu ngốc mấy trăm lượt mà vẫn không hết hối hận.
“ Mặc kệ thế nào, ta muốn ứng tuyển!” Bỗng nhiên một giọng nói non nớt nhưng đầy sự trầm ổn lưu loát vang lên.
Mọi người ngẩn ra quay lại nhìn thì thấy thằng nhóc ăn mày đang ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo không gợn chút tâm tình nào mà đầy sự kiên định. Ngoài hình dáng và giọng nói còn non nớt ra, thì thật sự ánh nhìn đó khiến người khác có một sự tin tưởng trong lòng tự động bốc lên mà không rõ vì sao.