“ Ngươi, ngươi nói gì? Ta không nghe lầm đấy chứ?”. Gã thanh niên ngoáy ngoáy lỗ tai, bỗng dưng hắn có cảm giác như gần đây thế giới này thật điên cuồng.
“ Ta bảo ta muốn ứng tuyển!” Giọng nói non nớt lại vang lên, lưu loát.
Nhất thời cả người thanh niên tím tái, gân xanh hai bên thái dương cuồn cuộn nổi lên, giật giật liên hồi. Tổ cha nó, gần đây bọn người này ăn trúng phải thứ gì mà trở nên can đảm thế không biết? Lại lấy một thằng nhóc ăn mày tàn tật ra để đùa giỡn với Phá Vân môn. Bọn hắn không biết nguyên cả vùng Cửu Long giang này Phá Vân môn là bá chủ hay sao? Nhớ lại ba mươi lăm năm trước, cũng có kẻ ăn mật gấu tụ tập mười chín lộ cường đạo đến nhằm độc chiếm Cửu Long giang, kết quả bị một vị đại trưởng lão Nghịch huyết đỉnh cấp một người một kiếm phóng ra, hỉ mũi vài cái đã khiến gần vạn người són cả ra quần. Từ đó đến nay vẫn chưa có người tiếp theo dám vuốt râu hùm.
“ Cút, con mẹ nó cút ngay cho ta, người đâu? Đến đây đạp hắn xuống núi!”. Gã thanh niên thật sự tức giận, nếu không phải hôm nay là ngày tuyển lựa đệ tử, phải giữ bộ mặt cho sư môn, không thể chém chết người mang danh đến ứng tuyển, thì hắn đã động thủ rồi.
Ngay lập tức, ba bốn gã lính gác ùa đến vây lấy thằng nhóc, tràng cảnh hùng hổ cứ như thật sự có kẻ muốn đến gây hấn môn phái.
“ Có chuyện gì thế?” Một giọng nói uy nghiêm đầy chính khí vang lên.
Thanh niên mắt ti hí lúc này sắc mặt đại biến, quay đầu lại, khuôn mặt lại nhanh như cắt trở nên vô cùng ngọt ngào, môi nở một nụ cười thật thà hiền lành hết sức có thể, hắn nói: “ Đại... đại sư huynh, ngài xem, vẫn còn một thằng nhóc ăn mày, lại tàn tật không chịu nhận thức, hắn nhất quyết đòi ứng tuyển.”
Bốn phía mọi người vừa nhìn tới thanh niên vừa bước tới, vài ba tiếng rì rầm bất giác nổi lên.
“ Đó là đại sư huynh của Phá Vân môn, Hoàng Vân Minh, hắn là nhân tài số một, là cháu của đại trưởng lão, đồng thời cũng được môn chủ Phá Vân môn nhìn trúng, hẳn người kế thừa cho chức vị môn chủ Phá Vân môn không sai.”
“ Ừ, nghe bảo Hoàng Vân Minh mới mười tám tuổi đã tiến nhập Nghịch huyết cấp, ba năm trước vừa thực luyện giang hồ trở về đã gây chấn động không nhỏ.”
“ Đương nhiên, ngươi phải xem hắn là người nhà của ai, ăn đan dược như ăn cơm từ nhỏ, lại tắm qua không biết bao nhiêu thần tuyền ôn dưỡng, không trở thành nhân tài mới là lạ, chỉ là không biết tại sao hôm nay hắn lại làm công việc thấp kém tuyển chọn đệ tử như thế này.”
Hoàng Vân Minh bước tới đám đông, lúc này ba gã lính gác đã tóm lấy tên nhóc ăn mày, nhấc bổng hắn lên toan đi ra ngoài, dù sao quy củ vẫn là quy củ, không thể hạ sát trắng trợn người thật tâm tới ứng tuyển đệ tử tông môn. Cũng không phải đây là lần tuyển chọn cuối cùng, chỉ cần một cử động không hay ho sẽ khiến lòng người nguội lạnh, năm năm sau lại mở cổng tuyển đệ tử mà chẳng ai thèm tới thì thật sự mất mặt. Nhưng đi được vài bước thì Hoàng Vân Minh đã lên tiếng: “Khoan đã!”.
Ba gã lính canh nghi hoặc quay lại nhìn Hoàng Vân Minh, rồi lại quay sang nhìn thanh niên mắt hí.
“ Trương Lưu, bảo người đem thằng nhóc đó tới, ta muốn cho hắn trắc thí!”.
Lời vừa ra trực tiếp khiến Trương Lưu há hốc mồm, đại sư huynh hôm nay sao lại thế? Nhìn thằng nhóc kia, thân thể gầy yếu, gần như chỉ là da bọc xương, hai má lõm sâu, ngoại trừ đôi mắt hữu thần thì chẳng có dấu hiệu gì của tiên thiên thân thể cả. Người có tiên thiên thân thể là người ngay từ lúc sinh ra đã có thể cộng hưởng thiên địa, được vạn vật ủng hộ, hấp thu linh khí mà sinh ra Hộ Linh, đồng thời nhờ được trời đất tẩm bổ, người có tiên thiên thân thể luôn luôn hồng hào khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái, dù cho có đói khát đến thế nào đi chăng nữa. Chưa kể, hắn còn bị cụt một tay, cụt một tay thì tu luyện kiểu gì? Dù sao đó chỉ mới là một thằng nhóc bảy tuổi, thân thể không lành lặn, trên thế giới này không phải không có cường giả một tay, nhưng đó toàn là cao thủ Tinh hồn cấp trở lên.
Thế giới này gọi là Lạc Hồng giới, chia thành Đông hải, Tây sơn, Nam lâm, Bắc hoang và Trung thiên. Mỗi một khu vực lại có vô số môn phái, quốc gia và gia tộc nắm lấy, thế lực đan xen lẫn nhau. Phá Vân môn, Cửu Long giang là một khu vực thuộc nước Việt, một quốc gia nhỏ bé nằm ở biên giới Đông hải và Trung Thiên. Trong Việt quốc, Phá Vân môn là một trong năm môn phái đứng đầu, quyền áp triều đình, chẳng e ngại bất cứ điều gì.
Lạc Hồng giới là một thế giới rộng lớn nhưng tài nguyên lại rất hạn chế, thế nên dẫn đến luôn luôn có sự tranh đấu, dần dần trở thành một thế giới ưa chuộng vũ lực. Tu chân môn phái, tu chân thế gia, tu chân thế lực,... luôn là truy cầu của tất cả mọi người kể từ lúc sinh thành. Nhưng để gia nhập thế giới tu chân phải có tiên thiên thân thể, điều đó đảm bảo ngươi có khả năng tu luyện, có khả năng hấp thu linh khí và điều hành dẫn dắt linh khí trong cơ thể. Người bình thường vô lực làm điều đó.
Tu chân giả phải gia nhập thế giới tu chân trước năm mười tám tuổi, lúc đó căn bản đã hình thành huyệt đạo và kinh mạch. Nếu qua mười tuổi, ngươi là một kẻ tu chân có triển vọng. Qua mười lăm tuổi, ngươi vô vọng tu đến cảnh giới cao thủ. Qua mười bảy tuổi, ngươi không phải là phàm nhân, nhưng ngươi là phế vật. Còn nếu ngay trước năm tám tuổi đã gia nhập tu chân thế giới, chúc mừng, mẹ ngươi đã sinh ra một thiên tài.
Người tu chân sẽ có thức hải, nơi đó sẽ chứa đựng linh khí đồng thời những biến đổi của nó sẽ tương quan với thực lực của mỗi người. Nếu có tiên thiên thân thể thì từ năm năm tuổi đã bắt đầu sinh ra Hộ linh. Không ai biết làm sao Hộ linh lại được sinh ra, và căn cứ vào điều gì mà Hộ linh lại có hình dáng, thuộc tính riêng biệt của mỗi người. Nhưng nói tóm lại, muốn gia nhập tu chân môn phái, ngươi phải có tiên thiên thân thể, đồng thời phải có một Hộ linh hữu dụng với con đường phát triển của ngươi. Hộ linh có thể là người, là vật, là thực vật, là động vật. Đó là điều ảnh hưởng lớn nhất đến con đường phát triển của một tu chân giả.
Tu chân giả chia thành sáu cảnh giới: Phi nhân cấp, Nghịch huyết cấp, Tinh hồn cấp, Khai thần cấp, Tề thiên cấp, và Thần hoàng cấp.
Ngoài ra, trí tuệ con người không chỉ dừng lại ở đó, cơ khí là sản phẩm từ những kẻ bị cho là phàm nhân. Sử dụng nghiên cứu về rất nhiều lĩnh vực khác nhau, những kẻ những tưởng sẽ cả đời chỉ biết cắm đầu vào sách đã bắt đầu cho ra đời những cỗ máy cơ khí có sức hủy diệt không thua kém gì tu chân giả. Con người luyện tập để có thể điều khiển những cỗ máy to lớn nặng cồng kềnh, và những vũ khí cầm tay có khả năng phát ra hỏa lực cực mạnh. Dần dần, dựa trên những kĩ xảo của tu chân giả, những cỗ máy cơ khí bắt đầu trở nên nhanh nhẹn hơn, mạnh mẽ hơn, và bắt đầu hình thành nên những thế lực, những đế quốc do con người bình thường lãnh đạo.
Để tham gia vào cơ khí thế giới, phải có nền tảng kiến thức về cơ khí, đồng thời phải có một thân thể mạnh mẽ, trời sinh phù hợp với tu luyện ngoại công. Dù sao thì không phải ai cũng điều khiển hoặc sử dụng nổi những đồ vật cồng kềnh nặng nề phức tạp như thế.
Cơ động giả cũng chia thành sáu cấp độ, phụ thuộc vào tình trạng thân thể, mức độ tinh xảo của cơ khí, và nguyên liệu cấu tạo nên cơ khí: Thiết cấp, Đồng cấp, Ngân cấp, Hoàng kim cấp, Bạch kim cấp, và Thiên cương cấp.
Tất cả các quốc gia và thế lực cơ khí đều hạ lạc ở Tây sơn, thế giới cơ khí và thế giới tu chân nước sông không phạm nước giếng. Tất nhiên đó chỉ là chuyện sau này.
Lại nói đến phía trước Phá Vân môn, Hoàng Vân Minh bình thản quay lại nhìn Trương Lưu nói: “ Ta muốn để cho hắn trắc thí!”
“Nhưng mà đại sư huynh...”.
“ Đem hắn tới!” Giọng nói khẳng định của Hoàng Vân Minh khiến Trương Lưu thức thời ngậm miệng. Hắn trong đầu đầy nghi hoặc nhưng vẫn không dám chậm trễ hất đầu bảo thủ hạ mang thằng nhóc ăn mày tới nơi trắc thí.
Hoàng Vân Minh ngồi sau một cái bàn lớn đặt sau cổng Phá Vân Môn. Trên bàn không có vật gì ngoại trừ một ống đồng hình trụ, phía trên điêu khắc rất nhiều hình thù khác nhau.
Tên nhóc ăn mày vẫn im lặng khi được đưa đến đứng trước bàn, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn cái ống đồng đang nằm im lìm phía trước, làn tóc rối che khuất khuôn mặt khiến người khác khó có thể đoán ra hắn đang nghĩ điều gì.
“ Nhóc con, ngươi tên gì?” Hoàng Vân Minh bình thản hỏi.
“ Trần Phong.” Giọng nói non nớt lại vang lên.
“ Ừm, một cái tên bình thường, ngươi có biết rằng nếu nhìn qua thì ai cũng có thể thấy rằng người không có tiên thiên thân thể, càng không có khả năng có được Hộ linh của riêng mình?”. Nói đến đây thì Hoàng Vân Minh khẽ cong môi lên, từ ngữ điệu của hắn cho thấy một sự khinh thường nồng đậm.
“ Ta biết!”. Trần Phong lại lên tiếng, ngắn gọn và hờ hững như chẳng xem những điều đó ra đâu cả.
“ Khi ngươi lớn lên ngươi sẽ cảm thấy có một số việc phải chấp nhận, dù cho bản thân không cam tâm như thế nào đi nữa!”. Hoàng Vân Minh khẽ cau mày, hắn rất không thích ngữ khí của đứa trẻ này, càng ghê tởm mùi xú uế từ cơ thể hắn.
Trần Phong nhún vai, giọng điệu chẳng giống như một đứa trẻ bảy tuổi chút nào: “ Có một số việc phải thử rồi mới cam tâm, cứ ngu ngốc chấp nhận số phận thì mãi mãi chẳng ngóc đầu lên được.”
“ Tốt, có đảm lượng như thế thì hy vọng ngươi sẽ thành công!” Hoàng Vân Minh bật cười ha hả, giọng đầy mỉa mai.