“ Thường thì chúng ta chỉ cần nhìn xem ngươi phóng xuất ra cấp bậc Hộ linh nào là có thể quyết định có thu nhận ngươi hay không, nhưng nhìn bộ dạng ngươi thế này thì ta nghĩ chỉ có Tiên thiên đồng trụ mới có thể kích phát tiềm lực của ngươi lên cao nhất, ngươi thấy thế nào?”.
Hoàng Vân Minh vừa hờ hững nói xong thì nhất thời xung quanh một mảnh im lặng. Bởi vì ai cũng biết rằng Tiên Thiên đồng trụ có ý nghĩa như thế nào.
Hộ linh là nguồn gốc của linh hồn, sinh ra trong thức hải tu chân giả từ năm năm tuổi. Nó quyết định tiềm lực và con đường phát triển sau này của một tu chân giả. Thuộc tính phân chia ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cấp bậc Hộ linh bất kể là người, vật, thực vật hoặc linh thú đều chia thành bốn đẳng cấp: Đê đẳng hộ linh, Trung đẳng hộ linh, Thượng đẳng hộ linh, Siêu cấp hộ linh.
Nếu ngươi có tiềm năng thật lớn, có thể trước khi gia nhập thế giới tu chân phóng xuất đấu khí, trong đấu khí lượn lờ hư ảnh Hộ linh thì không nói làm gì. Nhưng người của Lạc Hồng giới thường có một cách kiểm tra tiềm lực của các ứng tuyển tu chân giả, đó là Tiên thiên đồng trụ. Bởi vì nếu ngươi có Tiên thiên thân thể thì chắc hẳn sẽ sinh ra Hộ linh, thế nên trên thân Tiên thiên đồng trụ có khắc tất cả những bản thể của Hộ linh từ trước tới nay đã xuất hiện.
Ngay từ thuở đất trời tạo dựng, qua bao nhiêu vạn vạn năm thu thập và kiểm chứng, kể từ khi Tiên thiên đồng trụ đầu tiên được một vị Thần Hoàng cấp đã đạt đến trình độ thấu hiểu sinh mệnh tuần hoàn tạo ra, chưa có bất cứ một Hộ linh nào sinh ra nằm ngoài những hình ảnh đã được khắc sẵn trên thân chúng.
Thế nhưng nếu thử nghiệm Tiên thiên đồng trụ trên thân thể người phàm, nếu ngươi không có thức hải, không có Hộ linh, không có linh khí tràn đầy bao phủ và cung cấp năng lượng cho Tiên thiên đồng trụ, thì hãy cẩn thận, vì nó sẽ hút đi chính sinh lực của bản thân ngươi để hoạt động.
Vì thế, với ánh mắt của mọi người, dùng thân thể một thằng bé bảy tuổi tàn tật vừa nhìn đã biết chỉ là một kẻ bình thường, bắt hắn đút tay vào Tiên thiên đồng trụ chẳng khác nào muốn mạng hắn.
Môi Hoàng Vân Minh khẽ nhếch lên. Nhóc con, muốn chơi với ta sao? Chẳng quản tên khốn đui mù nào bảo ngươi tới phá việc của Phá Vân môn, ta chỉ việc ngồi rung đùi cũng sẽ chỉnh chết ngươi. Chẳng phải ngươi cứ nhất quyết muốn ứng tuyển sao? Ngươi rặn ra nổi một tia linh khí cho ta xem nào? Không có? Vậy tốt, ngoan ngoãn đút tay vào Tiên thiên đồng trụ cho ta. Nơi này không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
“ Tốt, mời ngài hãy hướng dẫn cho ta cách sử dụng Tiên thiên đồng trụ!”. Trần Phong đột ngột lên tiếng, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Mọi người há hốc mồm, tên nhóc này điên rồi sao? Nếu không muốn sống thì trực tiếp kiếm một viên đá đập vào đầu đi chứ, việc gì phải cất công tới Phá Vân môn quấy rối. Thế nhưng nghe qua chuyện cũ của hắn, cũng là một kẻ có nỗ lực cầu sinh mãnh liệt, bảy tuổi bị chặt một tay vẫn có thể tiếp tục ngày ngày đi xin ăn mà sống, việc tự tìm đường chết có vẻ không giống hắn cho lắm.
Bên cạnh, Trương Lưu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười đắc ý, có vẻ như hắn đã hiểu rõ dụng ý của đại sư huynh. Ngoài mặt thì mang tiếng công bằng, chấp nhận cho tất cả mọi người một cơ hội gia nhập tông môn. Nhưng nếu những kẻ không biết sống chết kia thấy được kết cuộc của thằng nhóc ăn mày này, thì sẽ rất thức thời rút lui. Một chiêu giết gà dọa khỉ này thật cao minh. Giờ phút này hắn càng ngưỡng vọng Hoàng Vân Minh thêm một tầm cao nữa, vừa có thực lực, vừa có mưu trí, hẳn trong vòng hai mươi năm tiếp theo, Phá Vân môn sẽ bước sang một trang mới.
“ Không cần đại sư huynh phải nhọc công, ta sẽ giúp ngươi.” Trương Lưu nịnh nọt mở miệng nói, chữ “giúp” cũng cố ý ngân dài ra đầy ác độc.
Hoàng Vân Minh vẫn không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười ngồi nhìn chăm chăm Trần Phong. Sinh thời hắn ghét nhất là những kẻ không biết vị trí của bản thân, thật khiến người ta khinh bỉ.
Trương Lưu sóng lưng bỗng thẳng tắp, đấu khí bàng bạc đột nhiên tràn ra khỏi cơ thể, lượn lờ cách thân thể hắn chừng một tấc, đấu khí màu lục của hệ mộc. Phía sau lưng hắn, chớp động hư ảnh một con Tam nhãn lục xà. Phi nhân trung giai, Hộ linh hạ đẳng.
Trương Lưu hếch mũi lên, khinh miệt những ánh mắt nóng bỏng đầy hâm mộ đang chĩa vào hắn, thật ra kích hoạt Tiên thiên đồng trụ cũng không cần phải phóng xuất đấu khí, nhưng hắn thật muốn nở mặt một phen, hắn thích cái cảm giác được mọi người ngưỡng vọng, chính mình như thiên thần hạ phàm nhìn một bầy con kiến lạy lục khấn vái.
Trần Phong nhất thời một trận tức ngực, khẽ lảo đảo lùi ra sau vài bước, thật muốn ngã tới nơi. Dù sao cũng mấy ngày rồi không được no bụng.
Trương Lưu hừ một tiếng mỉa mai rồi bước lên cầm lấy Tiên thiên đồng trụ, truyền linh khí vào khối đồng nãy giờ vẫn im lặng nằm đó một cách vô hại.
Sau vài giây, viên tinh thể gắn một bên Tiên thiên đồng trụ bắt đầu phát sáng, và chuyển dần từ màu đỏ, sang vàng rồi sang xanh. Một hình vẽ được khắc trên Tiên thiên đồng trụ đột nhiên lóe sáng, rồi từng hình vẽ điêu khắc Hộ linh bắt đầu thi nhau phát sáng rồi vụt tắt.
“ Bao nhiêu năm qua chưa ai thống kê được số lượng Hộ linh mà vị Thần Hoàng kia đã lưu lại trên Tiên thiên đồng trụ, ngay cả phương thức sao chép và sản xuất Tiên thiên đồng trụ mà vị ấy để lại cũng không thể khiến cho bất cứ ai tìm ra được những ảo diệu bên trong. Nhưng ngươi có thể yên tâm rằng nếu ngươi có Hộ linh, thì hình ảnh biểu tượng của Hộ linh mà ngươi có sẽ phát sáng.” Hoàng Vân Minh bấy giờ mới nhàn nhạt nói. Tất nhiên hắn “quên” không nói rằng, nếu ngươi chỉ là phàm nhân thì nhiều lắm chỉ bị mất đi chút sinh lực, phải điều dưỡng một thời gian, cao lắm một tháng sau sẽ hoạt động bình thường. Nhưng với tuổi của ngươi, lại không đủ ăn đủ uống, chưa kể thân thể tàn tật như thế, mạng sống có đảm bảo hay không thì chẳng ai nói trước được. Tốt nhất là chết luôn thì hơn.
“ Đút tay vào đây!” Trương Lưu lên tiếng, cầm khối đồng trụ một đầu bịt kín, một đầu để rỗng bảo Trần Phong.
Trần Phong giơ cánh tay khẳng khiu lên, run run đút vào đầu rỗng của Tiên thiên đồng trụ. Hắn cũng có chút sợ hãi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên khảo nghiệm, dù cho có phải chịu sỉ nhục thế nào, thế nhưng được bước vào tu chân môn phái cũng đã đủ khiến hắn đổi đời rồi. Những lần ứng tuyển tông môn khác, phần lớn là những tông môn bất nhập lưu trong khu vực, vừa bước đến báo danh đã bị đánh bất tỉnh vứt ra ngoài. Mấy hôm trước tình cờ nghe được Phá Vân môn tuyển chọn đệ tử ngoại môn, đây là con quái vật hùng cứ cả một vùng Cửu Long giang, một trong năm môn phái trấn giữ Việt quốc đấy. Thế là hắn mặc kệ, chẳng quản sống chết dùng mọi cách đi đến nơi này. Bây giờ có như thế nào thì cũng chẳng có thời gian để quản nhiều nữa. Con mẹ nó, cùng lắm là chết. Xuống U minh địa ngục lại vác gậy đập lão Diêm vương một trận rồi hỏi xem thế chó nào mà số phận của ông nội ngươi lại khốn nạn đến như vậy hả?