Đã mấy mùa trăng, anh ở đâu
Nơi đây lặng lẽ, mỗi em sầu
Biền biệt muôn phương, chưa trở lại
Cuộc tình tha thiết, mấy gian lao
Bỏ đi nhung nhớ, bao chờ đợi
Một lần tương hội, khó lắm sao
Về đi anh hỡi, người phương ấy
Đừng để em chờ, mãi ước ao
Tình đây, gặp gỡ còn dang dở
Bao giờ nói hết những đớn đau
Thầm ước ngày mai người lại đến
Có hay lệ thắm, tự thuở nào...
Mười năm nhi nữ phôi phai sắc
Một chữ ân tình, mãi khát khao
Đôi lời không trọn, bao lần gặp
Hay phải xa người, xa mãi sao?!
112. ANH MUỐN...
HN ơi,
Anh muốn ôm em một lần cho thoả ước
Cần biết làm chi, kẻ trước người sau
Tình anh gửi em như vô vọng giấc chiêm bao
Em đẹp lắm, nên anh thường luyến tiếc...
Xuân đã sang, phận má hồng có biết
Mai đào trúc lan, ai đẹp bằng em
Gió xuân sang khẽ chạm mái tóc mềm
Muốn hôn em, đôi môi hằng mơ tưởng...
Cuộc đời anh được mấy khi vui sướng
Nhớ về em, anh gượng hé môi cười
Ngẫm nghĩ thay cho kẻ sống ở đời
Mơ cho lắm, nhưng mấy ai toàn vẹn.
Làm thân trai, yêu đơn phương chờ mãi
Một chân tình và thầm lặng buồn đau
Chân đạp đất, đất khô cằn sỏi đá
Đầu đội trời, trời mưa nắng gió sương
Nghĩ về em, đời hoạ phước không lường
Tay bé nhỏ, sao nắm được tình người đẹp
Mai mốt kia, biển thẳm luống cồn dâu
Tình nghĩa này, rồi tàn phai năm tháng
Lời hôm nay, cũng đi vào quên lãng
Những ngọt bùi, che dĩ vãng đã qua
Nhìn thấy em thanh khiết kiêu sa
Muốn gặp lắm, nhưng thôi, chờ cơ hội
Lỡ sanh ra, yêu đương là có tội
Say men tình, thường bất tỉnh thiên thu
Anh yêu em, giữa cuộc sống tuần lưu
Nên hy vọng, tình anh là mãi mãi... ./.
113. NGƯƠI VÀ TA*
Tao muốn chém mày cho hả tức (đỏ)
Cần biết làm gì phúc đức thế gian
Dòng phù du ly hợp hợp tan
Mày chắc rằng mày sống bao nhiêu tuổi
Mỗi giây trôi qua là giây phút cuối
Nếu sống thêm, mày thấy ánh mặt trời
Nếu mất đi thì hết đời hý lộng
Nếu sống thì làm sao cho đáng sống
Nếu chết đi thì dữ làm gì
Ngẩng cao đầu ra dáng đấng tu mi
Nhìn cuộc đời bằng hai con mắt lé
Gặp kẻ hiền lương lên điều ra vẻ
Gặp kẻ giang hồ, cúi mặt lặng thinh
Nực cười thay cho một kiếp nhân sinh
Sợ và hăng, tiền tài và cơ hội!
Giỏi đua tranh, giữa đời tăm tối (vàng)
Trăm năm sau còn giữ được gì
Có tài cao hay vô dụng cũng là chi
Lắm mưu trí nhưng sức người có hạn
Nắng phương Đông giữa đời dày dạn
Chuyện đôi hàng, ngòi bút còn nghiêng
Âu cũng là nhân quả duyên tiền
Lo chi lắm, thôi thì, ăn no ngủ kỹ...
Ngươi muốn sống thì ngươi cứ sống
Việc ta làm chưa hẳn làm xong
Ta với ngươi, hai kẻ nước hai dòng
Chuyện đôi đàng coi như kết thúc
Sông có khúc, người đương nhiên có lúc (xanh)
Một dòng đời khi đục khi trong
Thế gian như biển cả mênh mông
Tất cả rồi hoà tan tất cả..../.
(*): tâm trạng theo thang màu.
114. XA NHÀ
Ta đã xa nhà đặng bấy lâu
Non xanh lẻ bóng một bên trời
Nhìn cảnh nhớ người, lòng thêm thẹn
Một nỗi u sầu, một nỗi đau
Ta đi vời vợi nghìn mây gió
Nhớ kẻ tương phùng, nhớ biết bao
Mấy năm cũng một tình chung đó
Sao phải xa người, xa mãi sao?
Bóng chiều ray rứt bao niềm tủi
Mây xám thay màu cũng hanh hao
Biết đến bao giờ về chốn cũ
Dáng hao gầy, qua những giấc chiêm bao ./.
115. NHÂN SINH
Vòng trời đất, một vòm rộng rãi
Chuyện thị phi đã nhuốc hai tai
Biết gì đây để tạo dựng tương lai
Giữa thế sự trăm ngàn cay đắng
Phận con người mỏng manh phiêu bạc
Gánh trên vai hai mảnh trời - trăng
Phải xử sao cho vẹn chữ công bằng
Cho tình nghĩa ở đời không nhạt
Đã vạn năm thế gian tồn tại
Đấng hiếu sinh tạo hoá con người
Mến thương nhau đâu dễ (để) nhạt phai
Vì đoàn kết chung lòng là vĩnh cửu ./.
116. NHỚ MẸ
Tất lòng mong mỏi muốn về nhà*
Mẹ già tha thiết đợi tin con
Xa chưa bao lâu, đau lòng như thắt
Con nơi này vẫn bế tắc đường đi
Trời vẫn xanh, luôn thắm màu hy vọng
Tóc con xanh, nhưng hy vọng nhạt dần
Đất bằng phẳng, luôn đỡ nâng vạn vật
Chân con bước, mà vạn vật không đường
Trời đất chuyển xoay, vạn vật* vô thường
Lòng người khó đoán, trí mưu khó lường
Tay con bé, không tài xoay vạn vật*
Lòng con nhỏ, không lường hết mưu nhân
Biết khi nào, dẹp hết những dã tâm
Biết khi nào, hiểu hết cõi hồng trần
Biết khi nào về gặp lại mẫu thân
Con ân hận, và hận đời nhiều chó... ./.
(*), (*): thử thay bằng từ "vũ trụ" xem sao....
117. THƠ ĐI BỘ: EM ĐẸP LẮM
Em đẹp lắm nên anh thường luyến tiếc
Một đoá hoa tiên sanh giữa cõi đời
Biết bên em là mộng ước xa vời
Nên tâm sự, tình anh còn để ngỏ
Chút niềm riêng như hoa và gió
Để cuốn đi nhưng không bền vững lâu dài
Vì non sông thường rẽ nước chia hai
Tình con người thường phôi phai quên lãng
Gót chân son, giữa đời nhiều thủ đoạn
Nghĩ cho người cũng chịu lắm xót xa
Mai mốt đây, đời sương gió phong ba
Thời xuân sắc đi qua lặng lẽ
Chỉ còn ta và tình yêu dư lại
Gửi cho người trong giây phút hôm nay
Chân cô đơn dặm bước đường dài
Ta đi mãi, cũng như tình còn mãi... ./.
118. LUYẾN TIẾC
Ôi Trời,
Nhìn mặt em tiếc chết đi thôi
Cây cỏ xanh còn quyện ân tình
Mắt phượng môi hồng, ai nỡ lặng thinh
Hạt châu vô tình rơi miền cát trắng
Mưa nắng* Tây Nguyên, ai đày thân nhi nữ
Giông bão Sài Thành, ai dập đoá hồng non
Hoa thơm hương, nắng đâu về gay gắt
Báu vật đẹp, sao đành ẩn hồ sâu
Thương mến nhau cũng chỉ một vài câu
Để ngày sau vương vấn một mình
Con người ta nào phải vô tình
Nên em đẹp, anh thường luyến tiếc... ./.
119. EM LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ?
Tàn nhẫn, trời sanh đời con gái
Vì tiền, tình nghĩa tất phôi phai
Đua đòi, nên nghèo không lo được
Lạnh lùng, em có thể yêu ai?
Khôn ngoan, lòng anh từng tin tưởng
Dối lừa, rồi dứt áo chia tay
Vì danh, nên yêu người sang cả
Vô tình, sao em có tương lai?.
120. TRỐNG RỖNG
Một chữ tình thôi, mà không ai giải được
Để mấy trăm năm, tác giả viết ngàn bài
Thơ dẫu hay đi, rồi thoảng tựa gió bay
Tình dẫu bền chặt, rồi nhạt dần năm tháng...
Ta biết làm gì (cho) cuộc đời thôi buồn chán
Tương lai ở đâu, cho hết chuyện lo âu
Và riêng bản thân, chút gì trong hiện tại
Không phải sai lầm, làm lại mất trăm năm.../.
121. ĐAU BUỒN
Bao nhiêu năm qua, em hạnh phúc không
Sao nét buồn riêng, điểm trên gương mặt
Vì dặm bước xa, tháng ngày dìu dắt
Một chút niềm tin, trót gửi sai đường
Tình người mong manh, thay đổi vô thường
Để gió cuốn đi chút gì hư ảo
Trong thâm tâm anh, bao nhiêu hoài bão
Cho niềm riêng tư, cứ thế hư hao
Tình như chiêm bao, xa vắng càng đau
Em là cỏ hoa, là sương buổi sớm
Duyên phận ở đâu, vừa chớm vội tàn
Anh là gió mây, tan biến ngỡ ngàng
Lời đọng trên môi sao vội bi quan
Tình chưa đến kịp, vừa tan mây khói
Còn lại gì đây, đôi lời sám hối
Tình chưa lỡ làng, đã lạc mất nhau…/.
###