
15-03-2015, 10:14 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2014
Bài gởi: 230
Thời gian online: 167135
Thanks: 0
Thanked 241 Times in 136 Posts
|
|
CHIẾN SĨ VÔ DANH
Tác giả: MT
Phần 1: Chiến dịch Điện Biên Phủ
Lựa chọn khó khăn
Hôm nay đã là ngày thứ ba liên tiếp tôi trằn trọc như thế này.
Gia đình và Tổ quốc chúng ta phải lựa chọn như thế nào? Tôi biết nếu tôi hỏi ai đó câu này thì họ sẽ cười phá lên rồi lắc đầu mà xem thường tôi. Họ sẽ nói tất nhiên là Tổ quốc rồi.
Nhưng than ôi, tôi nào có thể lựa chọn một cách nhẹ nhàng như vậy?
Tôi còn nhớ rõ ràng mười mấy năm cùng cực của gia đình mình. Chúng tôi chỉ là những người dân bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ngày ngày bố tôi phải gò mình lên chạy ngược chạy xuôi để kiếm vài xu nuôi sống gia đình. Còn mẹ tôi bà phải tất bật đi làm thuê cuốc mướn. Cuộc sống của chúng tôi tuy rằng cực khổ và vất vả, thế nhưng chúng tôi cũng đã rất thỏa mãn.
Rồi đến tháng 7/1945, khi tôi mới 9 tuổi, có một đêm bố tôi cầm con dao bầu, mẹ tôi vác cây đòn gánh rời nhà giữa đêm khuya. Cho đến sáng hôm sau, mẹ tôi trở về với nhiều vết thương trên khắp cơ thể, còn người bố đáng kính của tôi… đã không thể trở về. Từ hôm ấy mẹ tôi khóc rất nhiều, mẹ tôi tiều tụy hẳn đi. Lúc ấy, tôi chỉ là một đứa bé chưa hiểu chuyện, nên tôi chưa nghĩ được nhiều, tôi chỉ biết lẳng lặng nhìn mẹ và khóc theo.
Sau đó không lâu, chúng tôi được phân phát ruộng đất, chúng tôi đã không còn lo lắng nay đói mai no, và trên hết là chúng tôi được đi học. Cái niềm vui ấy quá lớn đến nỗi không thể diễn tả thành lời.
Từ độ ấy, tôi được tiếp xúc với nhiều kiến thức mới mẻ, trong đó hai chữ “Tổ quốc” và cả “nghĩa vụ”, “trách nhiệm”.
Thời gian dần trôi qua, qua biết bao nhiêu sự kiện lớn nhỏ trên đất nước cũng như vô số khó khăn trong thường nhật, tôi cũng dần trưởng thành. Từ một cậu nhóc được mẹ chăm sóc, chiều chuộng, tôi trở thành trụ cột của gia đình.
Nhưng khốn khổ thay, qua một cơn bạo bệnh, sức khỏe mẹ tôi càng ngày càng kém. Bà ốm đau mỗi lúc một nhiều. Rồi 9 năm trôi qua, đến bây giờ bà chỉ có thể chống gậy mà khập khiễng bước đi. Bà thật sự rất cần đứa con duy nhất chăm sóc mỗi khi trái gió trở trời. Nếu tôi rời xa nhà thì ai sẽ chăm sóc bà? Mẹ tôi đã quá yếu để có thể tự lo cho mình.
Ba hôm trước tôi nhận được lệnh vận động nhập ngũ. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tôi vẫn không thể quyết định dứt khoát. Tôi biết Tổ quốc cần tôi góp một phần sức mạnh, tôi cũng biết nghĩa vụ, trách nhiệm và bổn phận của mình. Thế nhưng mà còn mẹ tôi thì sao? Tôi có thể nào yên tâm nhập ngũ khi mẹ tôi bơ vơ một mình? Tôi có thể nào yên tâm nhập ngũ khi trong lòng luôn lo lắng cho bà.
Tôi yêu Tổ quốc, nhưng tôi cũng thương mẹ tôi. Tôi muốn hiến dâng cả tuổi trẻ của mình cho Tổ quốc, nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc người mẹ tuổi cao sức yếu một thân một mình.
Vì thế tôi bắt đầu phân vân, tôi trở nên do dự, tôi trằn trọc không yên.
Link Góp ý - Thảo luận: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=988402#post988402
|