Tại một chiến khu loại nhỏ không tên nọ.
Tôi vừa kết thúc một ngày huấn luyện như bao ngày khác. Tôi cố gắng kéo cái thân thể uể oải về vị trí xưa nay của mình mà mắc võng ngủ. Huấn luyện gian khổ gần như quá sức chịu đựng của tôi. Hằng ngày, tôi bị các vị huấn luyện viên vắt kiệt sức lực, vắt ra tất cả những giọt nước dư thừa trong cơ thể. Theo như lời nói yêu thích của vị huấn luyện viên thì là: “Thanh niên không đổ hết mồ hôi thì không phải là thanh niên”.
Những cuộc huấn luyện thô thiển mà dân dã nhưng lại là khó khăn nhất và ma quỷ nhất. Không ít lần tôi muốn bỏ cuộc, không ít lần tôi kiệt sức nằm dài mà nghĩ rằng mình đã chết.
Chỉ sau ba ngày đầu, không ít người đã bỏ cuộc giữa chừng. Thời gian dần trôi qua, số người bỏ cuộc và xin lui ra khỏi huấn luyện tăng lên chóng mặt. Thế nhưng tôi vẫn cố gắng tàn nhẫn cắn răng vượt qua.
Tất cả cũng bởi vì lời tôi đã hứa với mẹ tôi trước khi đi xa.
Cơ thể tôi cũng không phải đúc từ sắt đá gì. Cơ thể tôi cũng không phải đã mất hết cảm giác. Nhưng với niềm tin mãnh liệt của bản thân, nhưng với hình bóng người mẹ sâu trong tâm khảm mình, tôi vẫn âm thầm chịu đựng, tôi vẫn đau khổ chống chọi với tất cả những kiểu huấn luyện tàn khốc nhất.
Ngày qua ngày, từ một con người yếu đuối và nhu nhược, với niềm tin của mình, tôi cảm thấy mình dần trở nên mạnh mẽ, cả về sức mạnh và tinh thần. Tôi dần quen thuộc với cách huấn luyện ma quỷ này. Từng ngày, từng ngày trôi qua, dù cuộc sống của tôi như địa ngục, thế nhưng tôi vẫn tiếp tục dấn bước không ngừng nghỉ.
Người không trải qua huấn luyện điên cuồng như tôi và họ thì không thể nào có thể hiểu được những đau khổ giày xéo mà chúng tôi đang trải qua trong thầm lặng. Nó thật sự… còn hơn cả địa ngục. Mỗi khi nghĩ về nó, cho dù là tôi bây giờ, tôi cũng không tự chủ run rẩy một hồi.
Khẽ nằm lên võng, tôi chỉ muốn ngả lưng nghỉ ngơi bởi vì sau huấn luyện, chúng tôi đều bị mất cảm giác ăn uống. Trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên khép lại, đầu óc của tôi cũng ngắn ngủi mơ hồ.
Qua một hồi lâu, tôi mới tỉnh lại và dần dần hồi phục tinh thần. Tất nhiên đây là cách các huấn luyện viên đã hướng dẫn chúng tôi. Thường thì sau mỗi lần huấn luyện, chúng tôi phải đi đứng thả lỏng hơn 30 phút, rồi sau đó được về nghỉ ngơi 10 phút rồi mới bắt đầu cơm tối.
Khi tỉnh dậy, như mọi khi, tôi chậm chạp bước từng bước một đầy mỏi mệt, tôi cố gắng lếch cái thân xác xác xơ tiến về giữa trại – nơi bày sẵn món cháo măng quen thuộc. Nhìn khung cảnh tấp nập và náo nhiệt, tôi tự giác tiến lên nhận cháo rồi quay về vị trí chỉ định lẳng lặng bắt đầu bữa ăn.
- Nghe nói không? Đoàn trưởng trở về rồi!
Cách đó không xa, mấy tên lính mới nhập ngũ không lâu như tôi tán gẫu, động tĩnh nơi này làm tôi thả chậm việc ăn uống lại mà lắng nghe.
- Chúng ta có thể sẽ được điều động hay không?
- Nhất định sẽ! Quân dân chúng ta làm sao sẽ sợ thực dân Pháp? Nếu thực dân Pháp đã dám thách thức thì chúng ta cũng sẵn sàng nghênh tiếp.
“Sắp phải ra chiến trường sao?” – Tôi thầm nghĩ.
Tuy dưới cách nhìn của mọi người, tôi là một con người ít nói và khó gần, nhưng dựa vào thông tin mà tôi cóp nhặt được từ mọi người thì tôi cũng biết được tình hình chiến đấu ở nơi tiền tuyến một cách khái quát.
Mấy tháng trước, quân Pháp được Đế quốc Mỹ hỗ trợ rất lớn về hậu cầu và vũ khí. Từ đó, chúng bắt đầu xây dựng tại Điện Biên Phủ một tập đoàn cứ điểm lớn. Nghe nói nơi đây có một lượng lớn tinh nhuệ của Pháp với những trang bị vũ khí tối tân, cũng như hệ thống phòng ngự liên hoàn, cộng với hai sân bay lớn. Chúng tự nhận đây là “pháo đài bất khả xâm phạm”.
Mặc dù sau khi rời làng, sau khi va chạm nhiều, tôi biết kiến thức của mình không cao, nhưng tôi biết rõ khi thực dân Pháp đã dám lớn tiếng nói ra như vậy thì cái tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ này không dễ dàng công phá tí nào, nếu không muốn nói rằng rất khó tiến công chiếm đóng.
Cho đến một tháng trước, thực dân Pháp cho máy bay rải truyền đơn thách thức quân đội ta khắp nơi. Thông tin này như cơn lũ không thể ngăn cản bay nhanh về mọi nơi. Ở nơi đây ai cũng đều biết, ai cũng căm giận, tôi cũng vậy. Nhưng không ai có thái độ gì quá rõ ràng. Tất cả mọi người đang chờ đợi quyết định từ phía trên, tất cả mọi người đều đang chờ đợi lệnh điều động từ cấp trên.
Tôi là một người con của đất nước, tôi càng là một chiến sĩ của quê nhà. Thế nên tôi cũng đang chờ đợi Tổ quốc gọi tên.