
15-03-2015, 10:17 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2014
Bài gởi: 230
Thời gian online: 167135
Thanks: 0
Thanked 241 Times in 136 Posts
|
|
CHIẾN SĨ VÔ DANH
Tác giả: MT
Phần 1: Chiến dịch Điện Biên Phủ
Trên đường đi
“Phốc...”
Chân tôi vấp vào một hòn đá nhọn giữa đường. Dù có mang đôi giày vải nhưng nó lại quá cũ kĩ và cũng quá mòn rồi. Nó hoàn toàn không thể chặn được sự sắt bén của hòn đá ấy. Vì thế đôi bàn chân của tôi bắt đầu chảy máu.
Người tiểu đội trưởng của nhóm tên là Trần Anh tiến lại gần, nhìn đôi bàn chân rướm máu của tôi mà ân cần:
- Chân cậu có sao không? Nhìn chảy máu cũng nhiều rồi? Có cần băng lại không?
- Không, không... Tớ không sao!
Tôi cắn răng đứng dậy vớ cây gậy, rồi tiếp tục lội bì bõm qua con suối.
Trần Anh lại chủ động tiến đến bên tôi mà khuyên:
- Nhìn cậu chảy máu nhiều thế kia mà? Thôi đừng cố gắng, để tớ dìu cho.
Nghe vậy, tôi liên tục xua tay:
- Không. Không cần nhọc công của cậu, tớ không sao thật mà.
Và tôi thoăn thoắt lội suối tiến lên phía trước rồi quay lại thổi phồng:
- Đấy! Cậu thấy đấy! Tớ có sao đâu? Một chút tổn thương nhỏ bé này sao làm nhụt chí một chiến sĩ được cơ chứ?
Trần Anh nhìn tôi rồi thở dài. Tôi có thể thấy được ẩn sau đôi mắt ấy có một tí xót xa và cảm thông. Hẳn là Trần Anh nhận ra được tôi cứng đầu và cố chấp nên không miễn cưỡng.
...
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Sau bữa cơm chiều với tí lương khô, không hiểu sao toàn thân tôi bắt đầu nóng lên. Những tiếng “hừ hừ” cũng tự nhiên phát ra từ hàm răng đang run cầm cập của tôi. Ánh mắt tôi cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Chỉ để lại những tiếng nói mông lung của những người xung quanh đang lao đến bên tôi.
- Này, cậu ta làm sao thế?
Trần Anh đặt bàn tay lên cái trán nóng rần của tôi mà đáp:
- Thưa đội trưởng, hẳn là cậu ta lên cơn sốt.
- Sốt?
- Vâng. Ban sáng cậu ta bị vật nhọn đâm chảy máu. Em nhìn thấy cậu ta vẫn bình thường và khỏe mạnh bước đi nên không quá để ý. Xin lỗi đội trưởng, đây là lỗi của em.
Dù đầu óc mơ hồ, nhưng nghe được câu nói này của Trần Anh, tôi cũng thấy xấu hổ. Tôi đang định mở miệng nói chuyện thì thấy Trần Anh xua tay trước mặt mình. Cùng nhau huấn luyện bao lâu nay, tôi lập tức biết Trần Anh bảo tôi đừng lên tiếng.
Mặc dù tôi vẫn rất muốn nói, nhưng nơi nào đó sâu thẳm lại chiếm lấy cả tâm trí, lại hò hét “Đừng nói, nói ra sẽ bị xử phạt!”, tôi sa ngã vào đó, và rồi tôi im lặng.
- Nhanh dìu cậu ta đến gần bếp lửa, đồng thời lấy 2 cái mền đắp lên cho cậu ta. Mặt khác cử người thay phiên túc trực cho cậu ta uống nước khi cậu ta cần và đắp khăn lạnh lên đầu cậu ta liên tục.
Tôi rất rõ ràng ý của đội trưởng. Hiển nhiên trong cái thời chiến này, khăn lạnh chỉ vài một mảnh vải nhỏ. Còn chăn? Ắt hẳn sẽ có một người phải chịu lạnh tối nay. Và người đó không ai khác chính là “người tiểu đội trưởng phạm sai lầm”.
- Vâng, em đã rõ!
- Tốt, thi hành đi. Mong sao sáng mai cậu ta có thể tiếp tục lên đường.
...
Sáng hôm sau, cái nắng ấm áp giữa xuân chiếu rọi mặt đất đầy sỏi đá. Những con chuồn chuồn đỏ sà xuống những khóm hoa thơm. Chim chóc lượn quanh cất tiếng hót vang. Khung cảnh tràn đầy ý vị.
Vậy nhưng vốn vẫn còn cơn sốt, cho nên tôi mơ mơ hồ hồ mà chỉ bắt được vài thứ.
Tôi thật là xui xẻo. Và tôi cũng thật là một kẻ vướng bận. Nếu không phải tôi quá khờ, có lẽ tôi đã không ở tình cảnh khó xử này.
Rất rõ ràng với tay chân mềm nhũn, tôi được hai người dìu đi. Cho dù tôi cố gắng bước đi bằng đôi chân nhưng hoàn toàn vô ích. Còn gì thê thảm hơn?
Có lẽ thê thảm hơn chính là khi tôi lên cơn sốt và ngất đi giữa lúc này.
...
- Dậy, dậy ăn cháo này.
Tôi mơ màng mở hai mắt ra. Đập vào mắt tôi lúc này là một chén cháo nhỏ đang tỏa ra nghi ngút khói. Một loại cảm động không tên xuất hiện trong lòng tôi.
Đây có lẽ là tình đồng chí đi!
...
- Tiểu đội trưởng, quê cậu ở đâu?
- Đừng gọi tớ là tiểu đội trưởng, gọi Trần Anh là được. Quê tớ ở Hà Tây.
- Hà Tây? Hà Tây với Hà Nội là gần nhau nhỉ?
- Ừ, cũng không xa lắm. Cậu có mơ ước gì không?
- Tớ? Tớ muốn trở thành một chiến sĩ đầy vinh quang. Tớ chỉ muốn được nhanh chóng trở về chăm sóc mẹ già.
- Hả? Gia đình cậu chỉ có mỗi cậu và mẹ thôi sao?
- Ừm. Chỉ có hai người. Cha tớ mất khi tớ còn nhỏ cơ.
- Xin lỗi, tớ thật sự không biết.
- Không sao cả. Thế ước mơ của cậu là gì?
- Tớ muốn cùng Đảng đánh đuổi toàn bộ lũ Pháp xâm lược ra khỏi đất nước.
- A! Đó không phải là ước mơ chung của mọi người sao?
- Hì hì... Đó cũng là ước mơ của tớ.
- Cậu thật là... Thế cậu còn có ước mơ nào khác không?
- Có! Tớ muốn tiêu diệt lũ xâm lăng.
- Như vậy không phải là giống ước mơ đầu sao? Còn cái khác không?
- Hết rồi!
- Cậu thật đơn giản.
- Cậu cũng vậy!
Trong đêm tối, hai người chiến sĩ nhìn nhau mỉm cười.
Link Góp ý - Thảo luận: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=988402#post988402
|