“Xoạt… Xoạt… Xoạt… Xoạt…”
Đội ngũ tiến theo một con đường thống nhất. Như một hàng hoàn chỉnh, tất cả mọi người đi sau đều tiến theo bước chân của vị đội trưởng dẫn đường.
Cả đội ngũ hầu như không ai lên tiếng, hoàn toàn lặng im bước đi. Chỉ có từng âm thanh vọng lại từ đằng trước. Đó là tiếng vị đội trưởng dùng cây dao bầu chặt bỏ cành lá, dây leo và chướng ngại phía trước.
“Tắt… Tắt… Tắt… Tắt…”
Song song với tiếng vang ấy, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng chim gáy “cù rú” quen thuộc và không đổi.
“Cù rú… Cù rú… Cù rú…”
Âm thanh của rừng già khiến con người tôi trở nên bình tĩnh lạ thường.
…
Một con đường được người đội trưởng mở đường cũng chẳng phải là dễ đi. Bụi rậm chen chúc nhau, dây leo chằng chịt, gai nhọn khắp mọi nơi… Tất cả đều khiến con đường tiến lên của tôi là một hành trình vất vả. Dẫu rằng tôi đang đi giữa đội ngũ.
“Hồng hộc… Hồng hộc…” – Mang trên lưng chỉ có cái ba lô cùng cây súng trường, khoảng trên dưới mười kí, nhưng chặng đường dài với nhiều con dốc và đá tảng cũng làm tôi mệt nhoài. Rất may là trước đó tôi đã trải qua huấn luyện, nếu là tôi thuở trước kia, giờ này tôi đã ngã ra nằm thở dốc.
“Bạch…”
Một người chiến sĩ đi trước tôi 2 người bỗng dừng lại, dùng tay cởi một nút áo và đập vào vùng xương sườn dưới cổ mà gắt nhỏ:
- Con rệp chó chết!
Đã quá quen với tình cảnh này, những người đằng sau người chiến sĩ ấy đi vòng qua và vẫn tiến đều về phía trước.
Lần này trong số những con người đi vòng qua có một tiếng thở dài:
- Mọi thứ kinh tởm quá…
Hiển nhiên những chàng trai trẻ tuy đã trải qua huấn luyện, nhưng lần đầu trải qua việc băng ngang qua rừng sâu ẩn chứa không biết bao nhiêu con côn trùng ghê tởm cho nên tâm tình có chút xấu. Được mệnh lệnh từ cấp trên, do đó họ mới không phản ứng quá lớn, song những câu bực tức là không hề thiếu.
Đột nhiên đội ngũ trước cùng dừng lại. Tôi nhìn thấy người đội trưởng bỗng trở nên cảnh giác, cái đầu đảo qua xung quanh liên tục.
Tức thì ở trong cả đội ngũ, những tiếng thở dốc trở thành những tiếng hít thở nhẹ.
Nhưng chỉ vài giây sau khi người đội trưởng giơ lên tay trái, người đội trưởng vẫy tay ra hiệu. Chúng tôi ngay lập tức cầm súng lên tay. Trải qua huấn luyện, mỗi người chúng tôi đều biết cái vẫy tay hơi chếch về bên trái là ý gì.
Chỉ trong thoáng chốc, cả đội ngũ trở nên nghiêm trọng. Đây là lần đầu tiên trong hành trình lại xuất hiện dị thường như vậy.
“Roẹt… Tách…” – Mỗi người cố gắng kiềm chế âm thanh mở khóa bảo hiểm trên cây súng của mình.
Chính tôi cũng nhận ra tiếng tim đập nhanh, cũng như những giọt mồ hơi nhẹ rơi trên khuôn mặt của mình.
Đối mặt với tình cảnh này, chẳng hiểu vì sao đầu óc tôi trở nên chậm chạp.
Rất nhanh cảm giác sợ hãi bao phủ cả con người tôi. Thân thể của tôi bắt đầu run nhẹ.
- Ực…
Không biết ai đó không kìm nổi đã nuốt nước miếng như thế. Giữa không khí nặng nề, dù rất nhỏ song nó trở thành to rõ.
- Xuỵt…
Người đội trưởng đưa ngón trỏ tay trái lên trước miệng, nhẹ nhàng bỏ ra tiếng ấy để ra hiệu cho chúng tôi giữ im lặng.
Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy bàn tay phải của người đội trưởng cũng nắm chặt cò súng đầy cứng ngắc.
“Cù rú… Cù rú… Cù rú…”
Những tiếng chim vẫn cứ vang vọng. Dù vậy lúc này đây, với tôi, những tiếng chim ấy cứ như những tiếng ai oán quỷ quái nơi địa ngục sâu thẳm.
Tôi có chút xúc động muốn bỏ chạy, nhưng lại cố gắng đè nén nỗi bất an. Vì đấu tranh tư tưởng, nên tâm tình trở nên hỏng bét.
…
Qua một lúc lâu với tư thế khẩn trương như vậy, khi không có cảnh xấu nhất như tôi nghĩ diễn ra, người đội trưởng lại vẫy tay trái.
Tôi thở dài một hơi. Mọi người xung quanh cũng thở dài.
Áp lực nặng nề phút chốc tan biến.
Người đội trưởng nhanh chóng quay đầu lại và dẫn đầu tiến lên. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tình cờ nhìn thấy vẻ âu lo vốn chưa từng có trong ánh mắt người đội trưởng.
Cũng có thể là tôi đã sai, tuy vậy tôi trở nên cả nghĩ.
Nội tâm tôi chìm xuống. Nỗi bất an càng trở nên mãnh liệt.
Dòng người lần lượt tiến lên theo đội hình đã định trước. Riêng tôi lo lắng dừng chân. Lúc này đây, tôi quyết định đi cuối đội ngũ.
…
Đội ngũ vẫn tiếp tục tiến lên.
Chẳng bao lâu sau, xuyên qua rất nhiều tiếng bước chân “xoạt xoạt” và tiếng chim “cù rú”, một tiếng vang bất thường vọng lại trong tai tôi.
“Rắc!”
Như âm vang địa ngục đòi mạng biến thành sự thật. Chỉ một phần năm giây như cả năm dài ấy, vô số ý nghĩ bay nhanh trong đầu tôi.
Chưa đầy một phần năm giây sau, biến cố nổi lên.