Mấy câu nói của thầy Lý Vân cứ lảng vảng trong đầu Đoàn Ngọc làm cậu khó chịu không thôi. Cậu đi thật nhanh trên con đường trở về nhà mình, nhưng chẳng hiểu sao càng đi thì bước chân càng nặng trĩu.
Chợt Đoàn Ngọc đứng sững người dưới mưa một lúc, nước mưa lạnh giá thấm ướt mái tóc đen bóng của cậu, rồi chảy xuống khuôn mặt, khiến cho cậu càng lúc càng trở nên tỉnh táo.
- Không được, thầy Lý Vân chính là cha mẹ tái sinh của mình, mình không được làm trái lời ông!
Một ý niệm bất phục trỗi dậy từ trong nội tâm, nhưng Đoàn Ngọc nhanh chóng khống chế nó.
Tuy vậy, cũng chỉ bước thêm chừng vài bước nữa thì cậu tiếp tục dừng lại, hai cánh tay Đoàn Ngọc siết chặt, cậu nhớ đến hình ảnh về Trần Minh, về Mộc Tố Tâm, Mộc Uyển Nhi, còn hơn trăm người dân lương thiện ở thôn Vĩnh Lạc này nữa. Những người đó là những người thân quen với cậu, hơn nữa, họ cũng là con người, họ có quyền được sống, cậu không thể nào vì cố chấp nghe theo lời Lý Vân mà khiến họ rơi vào tuyệt cảnh được.
Nghĩ là làm, Đoàn Ngọc nhanh chóng quay lưng lại, chạy thật nhanh về phía thôn Vĩnh Lạc, luôn miệng la to:
- Có cường đạo tới cướp thôn, có cường đạo tới cướp thôn, mọi người mau mau đề phòng!
…………………………………..
Từ trên bầu trời tối đen giáng xuống mười người.
Bọn họ gồm bảy nam ba nữ, da dẻ ai nấy trắng hồng hào, gương mặt hiền hậu, từ thân thể toát lên vẻ tiên phong đạo cốt. Mười người này chính là đến từ Tu Chân Liên Minh trong lời nói của Hắc Phong.
Trong ba cô gái thì có một nàng bận y phục màu tím, tóc thắt hai bính, gương mặt trái xoan, hai má bầu bĩnh, đôi mắt nàng ta lại tròn tròn, trông rất khả ái đáng yêu. Cô gái này tên là Tử Liên, đệ tử Đạo tông, một môn phái rất có danh vọng trong Tu Chân Liên Minh.
Còn Tu Chân Liên Minh là tổ chức như thế nào? Tu Chân Liên Minh thực chất là một tổ chức của những người tu đạo trong nhân giới lập nên. Tổ chức này lấy mười môn phái mạnh nhất của nhân giới làm cơ sở, hàng năm tuyển ra những đệ tử xuất sắc, giỏi giang nhất tạo thành một đội đặc sứ chuyên làm nhiệm vụ giám sát, đồng thời bảo vệ duy trì an toàn của nhân giới.
Thế giới này có cả thảy sáu giới diện khác nhau, bao gồm nhân giới, yêu giới, ma giới, quỷ giới, tiên giới cùng tu la giới hay còn gọi là thần giới.
Thế giới Đoàn Ngọc đang sống chính là nhân giới. Nhân giới trong sáu giới là giới có diện tích rộng lớn nhất, bao gồm vô số hành tinh cùng lục địa trôi nổi trong vũ trụ. Nếu nói đi cách khác, thì nhân giới cũng chính là vũ trụ.
Còn những giới diện nhỏ hơn như ma giới, quỷ giới… hình dáng ra sao có rất ít người biết rõ. Từ thuở hồng hoang xa xưa sáu giới diện này vốn nối liền với nhau, giữa chúng có vô số thông đạo. Nhưng rồi giữa lục giới xảy ra chiến tranh, tất cả đánh nhau loạn xạ không kể thần người yêu ma, trận chiến này kéo dài hơn chục vạn năm, cuối cùng nhân giới dành chiến thắng, một số vị đại năng của nhân giới đã phong ấn toàn bộ những con đường giao thông giữa sáu giới với nhau, trả lại sự bình an vốn có lại cho trần thế.
Tu Chân Liên Minh vài trăm năm sau cũng được thành lập, mục đích sâu xa chính là để bảo vệ những thông đạo bị phong ấn trên. Nhưng vào ba tháng trước, những đặc sứ trấn thủ tại Âm Cốc, một tuyệt địa nổi tiếng của nhân giới đã phát hiện ra một ma tộc có tu vi cực cao, dùng toàn bộ sức lực đột phá phong ấn, xông thẳng vào trong nhân giới.
Cũng may tu vi ma tộc ở nhân giới bị áp chế lại hơn phân nửa, cho nên những đặc sứ này mới dễ dàng truy sát, đồng thời đánh y trọng thương suýt chết. Hơn một trăm đặc sứ đuổi đến khu vực gần Đông Lâm tinh, tinh cầu Đoàn Ngọc đang ở thì bị ma tộc kia sử dụng huyễn ảnh đại pháp đánh lạc hướng, chia ra gần ngàn ma ảnh rải rác ra khắp các tinh cầu khác.
Đoàn đặc sứ đến đây phải chia ra mỗi đội mười người lần lượt nhanh chóng kiểm tra hết các tinh cầu xung quanh Đông Lâm tinh, truy bắt ma tộc kia.
Chương 5: Chỉ thị của đặc sứ
Nay đoàn đặc sứ của Tử Liên do một thanh niên dẫn đầu gọi là Vạn Nhật Quang, người bận y phục trắng, lưng dắt theo ba thanh kiếm hoàn kim toả ánh vàng óng ánh. Nếu nhìn tướng mạo Vạn Nhật Quang thì chắc người ta sẽ phỏng đoán y chỉ chừng hai bốn hai lăm tuổi, nhưng ở trong tu đạo giới thực tế tuổi tác khác xa với phàm giới.
Một người bình thường thì độ tuổi từ hai lăm hai sáu có thể gọi là thanh niên, bốn mươi gọi là trung niên, nhưng ở tu đạo giới thì hai trăm tuổi cũng chưa chắc đã là thanh niên, mà một trăm tuổi cũng chưa hẳn đã không phải trung niên. Nói chung, tuổi tác là phụ thuộc vào tu vi của mỗi người tu đạo, nếu cảnh giới cao thì thọ tới hàng ngàn, hàng vạn tuổi là bình thường, còn nếu tu vi thấp thì chỉ chừng vài trăm năm là đã tận mạng.
Vạn Nhật Quang thật ra năm nay đã ba trăm tuổi, là một trong những đệ tử tinh anh nhất của Vạn Kiếm môn, tu vi đã đạt tới cảnh giới Vấn Đỉnh, trong tu đạo giới cũng có thể coi là kẻ mạnh.
Lần này theo Vạn Nhật Quang tới Đông Lâm Tinh gồm có ba vị sư đệ và một tiểu sư muội của y, còn phe của Tử Liên thì gồm hai nữ và ba nam còn lại.
Bọn Tử Liên cùng Vạn Nhật Quang đáp xuống thôn Vĩnh Lạc, nơi bọn họ tìm đến đầu tiên không phải chỗ nào khác, mà chính là nhà của hoà thượng Vô Hoa.
Hoà thượng Vô Hoa dường như vẫn đang niệm phật hiệu, không mảy may biết đến sự xuất hiện của mười vị khách lạ.
Đứng trước cửa nhà, Vạn Nhật Quang mỉm cười, đưa tay phất một cái, lập tức cánh cửa chính bị chấn nát thành trăm ngàn mảnh vụn, tiêu biến trong không gian.
Cùng lúc, phía bên trong, xâu chuỗi niệm phật trên tay Vô Hoa cũng đứt lìa, làm từng hạt bồ đề rơi vãi trên mặt đất. Nhưng nét mặt Vô Hoa vẫn như thường, lão từ từ đứng dậy, quay lưng lại, chắp tay nói:
- Không biết các vị là cao thủ nơi nào đến thăm Đông Lâm tinh bé nhỏ của chúng ta?
Đám người Vạn Nhật Quang, Tử Liên bước vào trong nhà. Vạn Nhật Quang nhìn Vô Hoa cười nhạt:
- Không ngờ ở đây lại tồn một cường giả tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ, ngươi chắc là người mạnh nhất tu chân tinh này.
Thấy Vạn Nhật Quang không chịu trả lời mà còn hỏi ngược lại, Vô Hoa vẫn không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Đúng, ta chính là người có tu vi cao nhất ở Đông Lâm tinh, nhưng còn hai chữ mạnh nhất, xin lỗi ta không dám nhận.
Vạn Nhật Quang hừ nhẹ:
- Đừng khiêm tốn nữa, tu vi chúng ta ngang nhau. Ta dùng thần thức của ta phủ xuống hết tinh cầu này thì thấy chỉ có ngươi là tu vi đạt đỉnh Phàm cảnh, tại một nơi hẻo lánh như vậy mà cũng có thể tu luyện đến cảnh giới Vấn Đỉnh, xem ra ngươi không hề đơn giản.
Tử Liên gật đầu:
- Người có tư chất thế này trong tu đạo giới hiện nay vô cùng hiếm. Đáng tiếc, nhìn căn cốt ngươi đã trên bảy trăm tuổi, chắc cũng sắp tới lúc tuyệt mạng rồi.
Vô Hoa nghe vậy thì chỉ lắc đầu đáp:
- Người xuất gia không màng đến sinh tử. Nếu sống mà không thể ngộ đạo thì sống có ích lợi gì.
Vạn Nhật Quang cười nhạt, lạnh lùng thốt:
- Không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta là đặc sứ của Tu Chân Liên Minh, nay đến đây là để truy sát một tên Ma đầu. Tên này tu vi rất cao cường, tuy nhiên hiện giờ tu vi hắn đã bị áp chế quá nửa, chỉ còn khoảng Vấn Đỉnh hậu kỳ, ngoài ra hắn còn đang bị trọng thương nặng. Nay ngươi hãy hợp tác với ta bắt hắn. Nếu bắt được thì xem như ngươi lập công lớn, đến lúc đó Minh chủ hài lòng, hoà thượng ngươi muốn vượt qua cảnh giới Vấn Đỉnh cũng không hề khó.
Người tu đạo mỗi lần muốn vượt qua một cảnh giới đều rất khó khăn. Giả như ở Phàm cảnh gồm năm cảnh giới: Thai Tức, Tiên Thiên, Quy Nguyên, Hoá Thần, Hoàn Hư, Vấn Đỉnh.
Ở cảnh giới Thai Tức người có căn cơ tốt chỉ cần năm đến mười năm là có thể vượt qua, nhưng những người có căn cơ xấu thì phải mất vài chục năm, có khi cả đời vẫn phải dậm chân tại chỗ. Cảnh giới càng cao thì độ khó vượt qua cũng càng lớn hơn nhiều lần. Đến lúc này người tu đạo cần phải dùng ngoại vật, tức những thiên tài địa bảo như đan dược, cây cỏ quý hiếm để hỗ trợ phá vỡ bình cảnh tu luyện của bản thân.
Trên Vấn Đỉnh chính là Thông Thiên, cảnh giới này đã tiếp cận bước hai trong hành trình tu đạo, độ khó vượt qua bình cảnh còn cao hơn gấp ngàn lần những cảnh giới trước. Như Vạn Nhật Quang là đệ tử tinh anh của Vạn Kiếm môn, được thừa hưởng sự ưu ái của môn phái cho nên chỉ mới ba trăm tuổi đã đạt tới Vấn Đỉnh. Còn Vô Hoa sống tại một tu chân tinh thiếu tài nguyên như Đông Lâm tinh mà lại có thể tu luyện đến mức này, đương nhiên khiến cho Vạn Nhật Quang phải kinh ngạc.
Ánh mắt Vô Hoa chợt loé:
- Là Chân Ma hiện thế sao?
Vạn Nhật Quang mỉm cười:
- Ngươi đoán đúng rồi đó!
Vạn Nhật Quang sở dĩ không hề ngạc nhiên vì Vô Hoa biết chuyện là bởi tu vi khi đạt tới Vấn Đỉnh, sẽ gần như hoà vào cùng thiên địa, cảm nhận được sự biến hoá của thiên địa.
Thiên địa ở Nhân giới có sự bài xích rất lớn đối với ma tộc, chỉ cần một ma tộc tu vi cao cường xâm nhập vào thì dường như mọi tu sĩ tu vi trên Vấn Đỉnh đều cảm nhận được.
- Nhưng cũng chưa hẳn là đúng.
Vạn Nhật Quang nói tiếp:
- Theo như ta cảm nhận được thì nhân giới sắp xuất hiện Chân Ma trong truyền thuyết của Ma tộc. Chân Ma này chính là do ma chủng chí cao vô thượng do ma tộc luyện ra, nhưng phải đặt vào trong một nhân loại thì mới sinh sôi nảy nở được. VÌ thế ma tộc vừa xâm nhập vào nhiều khả năng chính là muốn đem ma chủng kia cấy vào trong nhân giới chúng ta.
Việc này thật sự vô cùng nghiêm trọng, có ảnh hưởng tới anh nguy nhân giới, Vô Hoa không thể khoanh tay đứng nhìn, lão gật đầu:
- Vậy thì các ngươi muốn ta giúp thế nào?
Tử Liên lúc này mới mở miệng:
- Tên ma tộc này tu vi ban đầu rất cao cường. Nếu chỉ dựa vào thần thức để tìm kiếm chắc chẳn sẽ tìm không ra, bởi vì thần thức hắn cường đại hơn hẳn chúng ta nhiều. Nhưng bây giờ là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt hắn, không thể để quá lâu được.
Nghe bọn họ vòng vo, trong lòng hoà thượng Vô Hoa chợt nảy sinh một dự cảm không lành. Quả nhiên Vạn Nhật Quang ánh mắt âm trầm nói:
- Sự việc cấp bách. Hơn một trăm đặc sứ bọn ta đã thống nhất với nhau, phạm vi gần năm mươi tu chân tinh quanh đây sẽ bị tiêu diệt toàn bộ. Ngươi là người có tu vi và tuổi thọ cao nhất ở Đông Lâm tinh, chắc chắn biết được trái tim của tinh cầu này ở đâu, đây là điều chúng ta cần ở ngươi!
- Cái gì!
Sắc mặt Vô Hoa trắng bệch, lão loạng choạng xuýt té xuống đất.
- Thì ra các ngươi muốn huỷ diệt trái tim của Đông Lâm tinh. Các ngươi có biết việc này sẽ đồng nghĩa với việc giết hơn trăm triệu sinh mạng ở tinh cầu này không?
Vô Hoa run rẩy thét lớn.
Trái tim của tinh cầu chính là thứ quan trọng cũng giống như trái tim con người vậy. Con người một khi trái tim ngừng đập thì sẽ chết. Còn tinh cầu nếu mất đi trái tim thì sẽ khô héo cằn cỗi, mất đi sinh khí, sau đó từ trái tim này sẽ toả ra một loại tử khí thay cho sinh khí, huỷ diệt toàn bộ sự sống trên tinh cầu.
Như lời Vạn Nhật Quang nói thì họ sẽ ra tay đồng thời huỷ diệt hơn năm mươi tu chân tinh, điều này đồng nghĩa với việc giết hơn tỷ tỷ mạng sống.
- Các ngươi… các ngươi nếu làm thế thì cũng chẳng khác gì ác ma. Hơn tỷ tỷ sinh linh kia có tội lỗi gì mà phải chịu số phận như vậy?
Vạn Nhật Quang hừ lạnh:
- Có gì không được! Đúng là đồ đầu óc thiển cận! Nếu như ma chủng kia được cấy thành công, thì không những tỷ tỷ sinh linh ở năm mươi tinh cầu này phải chết, mà chỉ sợ toàn nhân giới đều phải chìm trong biển máu của ma tộc.
Tử Liên cũng gật đầu, sắc mặt nàng hơi tái đi, nhưng ánh mắt thì rất kiên quyết:
- Vạn huynh nói đúng, chúng ta không thể vì nhân từ trước mắt mà khiến cho tương lai nhân giới rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng được.
Vạn Nhật Quang hai nắm tay siết chặt, nhìn lên bầu trời tối đen lạnh lùng nói:
- Để đổi lại bình an cho nhân giới, Vạn Nhật Quang ta cho dù phải mang tiếng đại hung đại ác, bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp cũng tuyệt không hối hận!
Lời nói của Vạn Nhật Quang giống như kích thích ngọn lửa trong tim chín người Tử Linh, gương mặt họ cùng xuất hiện vẻ cứng rắn kiên quyết, nhìn lên lên bầu trời hét lớn:
- Tuyệt không hối hận!
Vô Hoa ánh mắt mờ mịt, toàn thân run rẩy. Lão biết bản thân là một nhân loại, phải nên nghĩ đến đại cục sâu xa của toàn nhân giới, nhưng mà lão cũng không thể nào trơ mắt đứng nhìn bạn bè, anh em, đệ tử… nơi Đông Lâm tinh bị giết chết trước mắt mình như thế được.
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Vô Hoa bất lực toàn thân quỳ sụp xuống đất. Tử Liên thấy vậy miệng khẽ than:
- Tên ma tộc đó tu vi quả thật rất cao cường, hơn nữa lại am hiểu Huyễn Ảnh đại pháp, khiến chúng ta khó lòng phân biệt thật giả. Ví như giờ hắn giả mạo thành một trong số các nhân loại phạm vi trong năm mươi tinh cầu xung quanh đây, thì chẳng ai tìm ra nổi.
Vạn Nhật Quang đột nhiên ánh mắt chợt loé, hướng về phương xa âm trầm nói:
- Không còn sớm nữa. Ở những nơi khác họ đã bắt đầu rồi!
Quả nhiên, một khí tức từ vong từ bầu trời sao ban đêm ập đến Đông Lâm tinh, khiến toàn bộ tu sĩ trên tinh cầu rợn tóc gáy. Nhất là những người có tu vi càng cao, thì cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
- Nói mau trái tim Đông Lâm tinh ở đâu?
Vạn Nhật Quang quát lớn.