“Sợ hãi có phải là sai? Sợ chết có phải là lỗi lầm?
Tôi không biết!
Cái thứ ở trong tâm trí tôi là cái thứ luôn gào thét rằng hãy chạy nhanh đi, hãy trốn thật xa.
Cái thứ mà khiến trái tim tôi không ngừng co rút lại, cái thứ mà khiến linh hồn tôi mãi mãi bị ám ảnh. Cái thứ đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Có phải chăng đây chỉ là một thứ tâm lý không bình thường?
Tôi còn nhớ như in một câu chuyện cách đây 6 năm. Hôm ấy là một buổi chiều với ánh hoàng hôn lơ đãng. Chiều hôm ấy cũng như mọi ngày, mọi người trong làng tôi đều vui vẻ làm việc.
Đây là mùa lúa chín, chúng tôi cố gắng gặt thật nhiều vì sợ nếu trời mưa sẽ làm hư lúa, chúng tôi cố gắng gặt thật nhanh vì trời cũng dần tối. Không khí cô đặt nỗi niềm như bánh mứt.
Trời dần ngả bóng, những tia sáng le lói cũng dần yếu đi.
“Ù… Ù… Ù…”
Đột nhiên, tiếng động cơ trên bầu trời mỗi lúc một gần. Mọi người ngẩng mặt nhìn lên thì nhận ra một chiếc máy bay đang đến gần.
- Nằm xuống!
Không biết ai hét lớn một tiếng. Tiếng hét khiến mọi người bừng tỉnh, mọi người bỏ lại cây liềm gặt và đòn gánh mà dáo dát chạy về nơi trú ẩn. Thế nhưng ở giữa đồng hoang trống trải, mọi người chạy loạn như vậy lại trở thành những mục tiêu sống dễ nhìn.
“Đùng!”
Một tiếng nổ tung rung trời xuất hiện, cả mảnh đất bị xoắn nát, hóa thành cơn bụi đất điên cuồng bay loạn ra xung quanh.
Khoảng một lát sau, khi chiếc máy bay đã đi xa, chúng tôi bò dậy, chạy về phía vụ nổ, nơi có tiếng kêu xé tim gan.
- Con ơi, tỉnh lại.
- Tỉnh lại, con ơi.
- Không, không, không… Mau tỉnh lại.
Một thím khoảng 40 tuổi đang không ngừng dùng áo vải bịt lại vết thương chảy máu không dứt trên ngực một đứa trẻ lớn hơn tôi vài tuổi. Nhìn đứa bé nhắm tịt hay mắt, người mẹ điên cuồng kêu gọi, nhưng có kêu gọi thế nào, đứa bé cũng không hề tỉnh lại.
Khi thấy mọi người chạy về nơi đây, người mẹ hô lớn:
- Ai giúp con tôi.
- Nhanh giúp con tôi.
Một người thầy thuốc trong làng vội vã tiến tới. Song chỉ chốc sau, người thầy thuốc lắc đầu thở dài trong vô vọng:
- Mất máu quá nhiều, tim cũng ngừng đập, không còn kịp nữa rồi.
Cũng phải thôi, 2 chân đứa trẻ bị xoắn mất, nơi ngực bị một mảnh kim loại ghim vào. Nhìn thân hình lạnh ngắt của đứa trẻ, ai ai cũng đoán ra tình huống xấu nhất này.
- Thím Ba, quên đi thôi.
- Dì à…
Mọi người xúm lại an ủi.
Người mẹ là con thứ ba của một gia đình, nên hay được gọi là thím Ba. Bố mẹ thím ấy thì chết trong chiến tranh, 5 năm trước người chồng gia nhập quân đội rồi cũng một đi không trở về. Gia đình của thím ấy chỉ còn thím và đứa con mười lăm tuổi nương tựa vào nhau. Ai cũng biết hai mẹ con thím sớm chiều bên nhau, ai cũng sợ thím không qua nổi đả kích này.
Và quả thật thím đã không qua nổi. Chỉ thấy thím ôm đầu hét lớn rồi bỏ chạy.
- Không, không! Con tôi không chết!
- Không, không, không! Các người nói dối.
- Biến đi, biến đi!
Cho đến vài hôm sau, tôi gặp lại thím ngủ gục trước cổng làng, người đã không còn là thím của ngày nào. Qua mọi người tôi mới biết sau ngày ấy thím trở nên điên loạn, ngày ngày thì thầm to nhỏ rồi hét toáng lên. Hiển nhiên cú sốc quá lớn đã khiến thím không thể nào chấp nhận được.
Giờ này tôi cũng như vậy. Có lẽ rất nhiều người cho rằng tôi cố gắng bịa ra một cái lý do rồi ngụy biện cho chính mình. Thế nhưng ở đâu đó trong tâm hồn mình, tôi biết tôi không cần phải làm thế.
Rõ ràng chỉ có những con người chân chính trải qua mới biết mất mát đó là nỗi đau lớn như thế nào. Có mấy ai máu lạnh có thể nhìn thấy người thân mất trước mặt mình mà nhởn nhơ như không có gì? Và liệu có mấy ai khác tôi khi chứng kiến tất cả mọi người xung quanh trở thành những thi thể? Liệu có mấy ai có thể không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy mưa máu ở chiến trường.
Có thể khi nhiều người nghe nói và nghe người khác mô tả, họ không cảm thấy gì. Nhưng tôi khẳng định rằng nếu tự mình trải qua, họ cũng sẽ như tôi: cả thân thể run lẩy bẩy, đôi răng cắn chặt mà không ngừng ma sát với nhau tạo ra những tiếng vang “cầm cập”, thậm chí là đầu óc hoảng loạn, không còn thuộc về điều khiển của mình.
Vâng, hôm nay là một ngày buồn, tôi lại bắt đầu viết nhận ký như thế. Có nhiều người ở sau lưng cười nhạo tôi là một kẻ nhát chết, chỉ là một tên đào ngũ may mắn, và giờ này biện ra lý do này nọ để không phải ra chiến trường.
Đúng, tôi hèn nhát và ngụy biện lý do này nọ để không phải ra chiến trường.
Nhưng liệu ai có hiểu cho tôi? Họ không ở tình cảnh của tôi, họ hiểu được sao? Cú sốc tâm lý này họ đã trải qua chưa? Mưa máu trên chiến trường họ có tận mắt trông thấy? Họ có mở to hai mắt mà nhìn thấy mọi người xung quanh mình chết dần chết mòn?
Không! Họ không biết cái quái gì cả!
Tôi giờ này cũng không cần ai hiểu!”