Dịch Phong chỉ ngẩn người ra một chút rồi lại bước đi. Thú thật, cậu không quan tâm lắm, cậu chỉ nghĩ nó là ảo giác mà thôi chứ không không quá phóng đại sự việc lên. “ Chắc có lẽ là do suy nghĩ tiêu cực lâu ngày tích tụ lại gây nên ảo giác “ Cậu nghĩ thầm trong bụng.
Không biết từ lúc nào tính cách của cậu đã biến đổi tới mức không còn bất ngờ hay sợ hãi đối với những thứ xung quanh rồi. Nếu dùng từ ngữ để diễn tả thái độ của cậu thì chắc là “ thản nhiên “, thản nhiên với tất cả, xem như những chuyện bất thường trở nên bình thường. Dịch Phong thường nghĩ để tồn tại thì phải có được thái độ này.
Theo quan niệm của hắn những gì bất thường sẽ trở nên bình thường khi ngươi không liên quan đến nó. Cho dù có là ma quỷ hay gì đi chăng nữa nhưng nếu mi “ phơ “ hắn thì hắn cũng đâu dám làm mi.
“ Này, cậu không nghe ta nói à ? “ Giọng nói đó lại lần nữa vang lên bên tai Dịch Phong, lần này còn mang theo một chút thất vọng.
“ Nghe “ Dịch Phong đáp khẽ. “ Thế sao cậu không trả lời ta ? “ Giọng trong trẻo lại xuất hiện bên tai Dịch Phong.
“ Tại sao ta phải trả lời cô “ Đáp một cách thản nhiên, Dịch Phong vừa trả lời vừa ngó nghiêng xung quanh xem ai đang hỏi mình.
“ Phụ nữ gọi mà không trả lời là bất lịch sự lắm đấy “ Giọng trong trẻo có chút tức tối lại vang lên.
Ngó nghiêng hồi lâu không có kết quả gì làm Dịch Phong thở dài một tiếng, lúc này cậu mới bất đắc dĩ đáp “ Ma còn là phụ nữ sao ? “
“ Ma ? Cậu nói ta à, cũng phải ta còn được gọi là Bóng ma thành phố đấy “
“ Thế cô là ma thật à, trước đây tôi có từng hại cô nên giờ cô ám tôi à ? “ Không chút sợ sệt, Dịch Phong ghé lại chiếc ghế đá ven đường, cậu ngửa đầu ra đằng sau, miệng hỏi một cách thích thú.
“ Hi…hi…hi… “ Ma cười một tràng dài. Giọng cười như chuông bạc mất hơn mấy giây mới ngừng lúc này “ ma “ mới nói : “ Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu, thì làm sao mà cậu hại ta được. Mà có lẽ ta hại cậu thì đúng hơn “
“ Hại tôi, tôi đáng để hại sao ? Hại tôi cũng chẳng có ích gì cho cô đâu nhỉ “
“ Hiện giờ thì chưa nhưng sao này thì có, có nhiều là đằng khác “
Dịch Phong nhún vai bất đắc dĩ, miệng cười không trả lời. Im lặng một lúc lâu không ai lên tiếng cả, Dịch Phong cứ ngồi đó nhìn từng người đi qua. Cậu giống như nhìn thấy cả một thế giới riêng trong đó vậy.
Cậu nhìn thấy một cụ già có khuôn mặt phúc hậu đang đưa tay xoa đầu một cậu nhóc, nhưng treo trên gương mặt hiền lành ấy là một đôi mắt trần trụi và them thuồng. Cậu nhìn thấy một cô gái đầu nhuộm vàng, đang mỉm cười nhận vài trăm từ tay gã mập đang chạy xe. Nụ cười đó có chút vui vẻ nhỉ, còn có chút xót xa nữa.
Cậu nhìn thấy một người mặc đồ cảnh sát vừa ngoắc một cô gái vào vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực đằng sau chiếc áo sơmi của cô ta. Trên bầu trời từng chú chim se sẽ bay trên cao nhưng nhìn xa chúng lại đen đúa và xấu xí như loài quạ. Có khi nào con người cũng vậy không ? Ẩn sau sự hào nhoáng bên ngoài là gì ? Nhân tâm đem đi nhìn theo góc độ khác liệu có còn trong sạch hay sớm đã đen như mực.
“ Cậu dám giết một người không ? “ Bất chợt Dịch Phong phát hiện giọng nói của “ ma ” vang lên kế bên mình. Cậu giật mình nhìn sang, chỉ thấy một cô gái tầm 15,16 tuổi, mặc một chiếc váy trắng không có hoa văn, cô có một mái tóc đen dài tới tận mông, khuôn mặt của cô rất đẹp nó như một tác phẩm được đục ra cẩn thận và tỉ mỉ, chính vì vậy khuôn mặt của cô dù rất đẹp nhưng không mang một nét con người nào cả, nó giống như là,một bức tranh hay một tượng đá. Cô có vẻ khá gầy, bộ ngực nho nhỏ chỉ khiến tầm mắt Dịch Phong lướt qua một chút. Cậu nhìn vào đôi mắt cô rồi khẽ giật mình, nó giống cậu, một đôi mắt đục ngầu không mang theo một tia sáng nào cả.
“ Cô biết không ? Nếu đôi mắt cô sáng hơn một chút thì tôi đảm bảo cô là người đẹp nhất tôi từng thấy đấy “ Không vội trả lời câu hỏi kì lạ của Ma, Dịch Phong nói.
“ Tôi thì lại thích đôi mắt này, mà chẳng phải nó cũng giống anh sao ? “ Ma cười duyên.
“ Vừa rồi cô hỏi… “ Dịch Phong vội đổi chủ đề.
“ Anh có dám giết một người không ? “ Ma cắt lời Dịch Phong, trực tiếp nói.
Nghĩ ngợi một chút, Dịch Phong nhìn vào đôi mắt của Ma cậu nói “ Không, nếu cô kêu tôi đi giết một ai đó thì thứ lỗi tôi không làm được… Nhưng, nếu muốn giết thì có lẽ tôi phải giết nhiều hơn một “
“ Nhiều hơn là bao nhiêu ? “ Ma tò mò hỏi Dịch Phong. Dịch Phong nở một nụ cười kì lạ. Nụ cười đó phối hợp với bờ môi ngâm của cậu, làn da trắng bệch cộng với đôi mắt đục ngầu làm cho khuôn mặt Dịch Phong trở nên cực kì đáng sợ, cậu trả lời với giọng mỉa mai : “ Có nhiêu kẻ xấu, liền giết bấy nhiêu “
Ma cười tươi, cô cũng nhìn vào đôi mắt đục ngầu của “ đồng loại “, đôi mắt đáng sợ đó có một sức hút kì lạ khiến cô dình chặt vào nó, muốn thoát ra mà không được. Đôi mắt có lẽ còn pha một chút non nớt do thiếu kinh nghiệm nhưng nhiêu đó cũng đủ để khiến đôi mắt đó xứng tầm với đôi mắt của “ Ma vương “ trong truyền thuyết. Ma cưỡng chế đôi mắt mình nhìn chỗ khác cô vừa cười vừa nói : “ Thế anh cũng thành kẻ xấu mất rồi “
“ Tôi ngay lúc này cũng đã được tính là kẻ xấu rồi “ Dịch Phong dường như không để tâm lắm tới hành động của cô cười gượng mà nói.
“ Vậy sao ? “ Ma không nói gì thêm nữa mà cùng ngồi với Dịch Phong ngắm dòng người qua lại, có vẻ cô cũng nhìn ra được cái “ vẻ đẹp “ ở trong đó.
Bất tri bất giác, Dịch Phong đã ngồi đây từ sáng đến trưa mất rồi. Có thể thấy dòng người lúc này pha thêm vài tấm áo học sinh. “ Thế là hôm nay lại nghỉ “ Dịch Phong nghĩ thầm, song hắn lại nhìn qua phía Ma. Cô bé vẫn ngồi đó, hai chân không ngừng đung đưa theo nhịp, cô vẫn dùng ánh mắt đục ngầu của mình như một vị “ Ma Hậu “ ngắm nhìn trần thế.
“ Ầm “ Đang chìm trong miên man bỗng nhiên một tiếng động ồn ào làm Dịch Phong hoàn hồn. Cậu đưa mắt ra nhìn.
Một chiếc xe hơi màu vàng trông khá đắt tiền vừa đụng vào một cặp vợ chồng già đi xe đạp bình thường. Dù không hiểu rõ về xe cộ lắm Dịch Phong vẫn biết xe đạp hiệu “ Martin “ và xe hơi hình như là hiệu “ Samsung “…
Bỏ qua chuyện hiệu xe, từ trên xe một tên thanh niên bước xuống. Tên thanh niên mặc trang phục có vẻ khá đắt tiền, đi đôi giày da được đánh cao bóng tới mức soi gương được luôn. Chỉ thấy hắn chửi bới gì đó rồi bay vô đạp cặp vợ chồng già liền mấy cái, hắn vừa đạp miệng còn chửi to “ Mẹ kiếp, hai ông bà già này làm hư xe của tôi giờ phải làm sao, hai ông bà có tiền đền hay không “ Thì ra là hắn thương tiếc chiếc xe hiệu “ Samsung “ của mình.
Người dân xung quanh thấy chuyện lập tức bu lại, không có mấy kẻ giúp đỡ chủ yếu là đứng xem, nhưng cũng may có mấy người tâm đại không mấy tàn nhẫn hét to “ Con mẹ mày, đụng người ta mà còn mất dạy à có tin tụi tao đập mày không “.
Tên thanh niên nghe thấy thế thì hừ mạnh một cái bước lại chỗ xe của mình lò tay qua cửa sổ lấy cái gì đó. Người dân ngược lại không sợ hắn móc vũ khí mà còn nhón lên coi cho rõ thì bỗng nhiên.
Từ tay thanh niên là một nhúm tiền toàn tờ 500.000 ngàn đồng, hắn cầm lấy xấp tiền đó giơ lên cao. Đúng lúc mọi người xung quanh tưởng hắn sẽ bồi thường cho cặp vợ chồng già. Thì tên thanh niên không làm vậy hắn cầm xấp tiền quăng lên cao. Hàng chục tờ tiền mệnh giá cao nhất của nhà nước bay khắp nơi. Người dân đứng xung quanh nào còn quan tâm đến thứ gì trực tiếp nhảy vào tranh đoạt số tiền đó.
Họ chỉ lo tranh tiền, có người còn dùng gạch đá tấn công người khác để cướp tiền, chính người mà lúc nãy lên tiếng dùm cặp vợ chồng cũng nhảy vào xô mạnh ông chồng đang cố đỡ bà vợ đứng dậy làm hai người ngã sổng xoài rồi lấy đi hai tờ 500.000 ngàn dưới chân họ.
Khung cảnh lúc bấy giờ đầy hỗn loạn. Có người không chen vào được cũng lấy điện thoại ra quay quay chụp chụp. Cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện dùng gậy gọc đập mạnh vào những người xung quanh, giựt lấy tiền của họ rồi bỏ nhanh vào túi. Tên thanh niên cười đắc ý, lại chỗ xe lấy thêm một nắm tiền nữa quăng lên.
Kì lạ là dù mọi người đang chen lấn tới mấy cũng không trực tiếp lại chỗ xe lấy tiền, còn lúc thanh niên bước lại chổ xe đám đông đang hỗn loạn rất khôn ngoan né ra. Lại nắm tiền thứ ba quăng lên. Khung cảnh càng thêm hoảng loạn. Nhiều người đầu đầy máu nằm dưới đất rên rỉ nhưng tay vẫn nắm chặt tờ tiền.
Trẻ em, người già kẻ trẻ không ai là không nhào vào trận hoảng loạn này nhặt tiền.Tên thanh niên cười to đắc ý, rồi leo lên xe bỏ đi. Mọi người đều nhường cho hắn một con đường giống như là “ tiễn “ hắn vậy.
Tới khi mọi người tán ra hết, mới thấy đôi vợ chồng già thân thể bị thương lổ chỗ. Thế nhưng ông chồng vẫn cười ôn hòa vỗ vai người vợ, hai người nhìn nhau cười, tuy không phải là nụ cười ngây ngô hồi trẻ cũng không phải là họ xinh đẹp hay gì. Nhưng nụ cười đó đẹp đến kì lạ. Họ lại leo lên xe chầm chậm bỏ đi.
Dịch Phong và Ma ngoài ghế đá chứng kiến hết mọi việc. Ma có vẻ thản nhiên khuôn mặt được chạm khắc không có gì thay đổi chỉ là đôi mắt càng thêm đục ngầu mà thôi.
Dịch Phong cũng vậy, việc này làm hắn biết được hai điều. Thứ nhất hắn đã quá xem thường lòng tham của hai người, thứ hai không phải ai cũng là người xấu. Nhưng chính vì cái xấu quá nhiều làm cho ta khó mà phân biệt thôi. Chưa bao giờ, từ lúc sinh ra tới giờ Dịch Phong chưa từng có khát vọng thay đổi thế giới như thế này. Hắn không rõ là làm như thế nào, Dịch Phong cũng biết là chẳng dễ dàng nhưng hắn phải làm. Nghĩ như thế, hắn quay sang nhìn Ma, thấy Ma cũng đang nhìn mình.
Dường như Ma đọc được câu hỏi trong mắt hắn nàng hỏi : “ Anh nghĩ người tốt là như thế nào “
“ Người có thể thanh lý kẻ xấu chính là người tốt “ Không cần suy nghĩ Dịch Phong lập tức trả lời.
“ Thế còn người xấu ? “
“ Kẻ giúp người ta trở thành người tốt chính là kẻ xấu “
Hình như là Ma bất ngờ trước câu trả lời của Dịch Phong, nàng im lặng hồi lâu rồi giọng nàng lại vang lên.
“ Thế anh có muốn giúp tôi trở thành người tốt không ? “ Giọng nói của Ma lại vang lên, nhưng lần này là ở trong đầu Dịch Phong.
“ Tại sao tôi phải giúp cô ? “ Dịch Phong không mấy kinh ngạc mà nhìn vào mắt Ma, hắn hỏi nàng.
“ Dựa vào tôi có khả năng đi vào não của người khác, còn nữa dựa vào… tôi cũng có đôi mắt giống anh “
“ Tôi đồng ý giúp cô, nhưng nói trước là tôi không có khả năng gì đặc biệt đâu nhá “ Dịch Phong bông đùa.
“ Chả sao, loại người như tôi và anh đều là những thiên tài về sát nhân mà học tí là biết ngay “ Có vẻ không mấy để tâm Ma nói.
“ Sát nhân sao ? “ Dịch Phong không hiểu tại sao lại đi tin tưởng một người mới gặp mặt hồi sáng sớm, nhưng kì lạ là hắn lại tin tưởng quyết định này của mình tới kì lạ. Là do tâm lý hắn méo mó hay sao nhưng khoảng khắc khi Ma vừa nhắc tới sát nhân, Dịch Phong cảm thấy từng đợt khoái cảm truyền về phía mình.
“ Bàn tay này lại phải nhuốm máu rồi “ Dịch Phong nhìn vào bàn tay mình rồi lại nhìn vào Ma. Cô gái này mang lại sự tin tưởng tới kì lạ cho Dịch Phong. Cô gái này vừa mang lại mục đích sống cho hắn.