30-04-2015, 11:09 PM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2015
Bài gởi: 29
Thời gian online: 290293
Thanks: 84
Thanked 27 Times in 18 Posts
|
|
Chương một: Phạm Văn Long.
Tên tôi là Phạm Văn Long. 25 tuổi. Là lao động phổ thông. Trong một lần đi du lịch Sapa. Tôi tình cờ giúp đỡ một ông lão khi ông ta bị vấp ngã. Tôi hỏi: " Ông ơi, ông có sao không ạ?"
Ông ta không trả lời mà nhìn tôi một cái thật sâu rồi hỏi tôi rằng: " Chàng trai trẻ, cậu có thấy cuộc đời này rất tẻ nhạt hay không?". Chà. Tôi nghĩ mình gặp một ông lão có chút vấn đề về thần kinh. Kính lão đắc thọ, kính lão đắc thọ a. Tôi lễ độ trả lời: " Ông ơi, không thể nói vậy được.".
Ông lão tỏ vẻ hứng thú hỏi lại: " Tại sao lại không được?"
Tôi nói: " Ví dụ như con đây. Con chưa có vợ. Đồng lương lao động chỉ đủ phụng dưỡng mẹ già. Tuy đôi khi cũng có chút chán đời nhưng vẫn còn trách nhiệm phải gánh trên vai. Cuộc sống không vui, không buồn. Cứ thế mà sống."
Ông lão nghe vậy phá lên cười: " Ha ha. Được được." rồi ông ta móc ra một quyển sách từ ba lô sau lưng rồi đưa nó cho tôi. Tôi cầm lấy quyển sách, không hiểu lắm mà nhìn ông lão hỏi: " Ông ơi, ông sao lại cho cháu cái này ạ?". Ông ấy bình thản nói với tôi rằng : " Đây là tâm huyết cả đời của ông. Quyển sách này tên là Luân Hồi Vấn Đạo kinh. Khi cháu quyết định thay đổi đời mình thì hãy đọc nó ba lần. Nhớ lấy, nhớ lấy.".
Nói rồi ông ấy xoay người rời đi. Tôi nhìn quyển sách trong tay rồi lại ngước nhìn ông lão nhưng tôi không thấy bóng dáng ông ta đâu. Lúc đó tôi sợ đến thót tim, cứ nghĩ rằng mình gặp ma. Nhìn quỷên sách vẫn nguyên vẹn trong tay. Tôi quyết định giữ nó lại.
Mười năm sau. Mẹ tôi qua đời, hưởng thọ 65 tuổi. Tôi lúc này đã 35 tuổi rồi, vẫn chưa có vợ. Buồn khổ và chán nản. Tôi giao cho anh trai số tiền mà tôi dành dụm suốt mười năm, chỉ giữ lại một it. Cảm giác cô đơn và chán nản khiến tôi buông thả. Tôi bắt đầu chè chén với lũ bạn. Rồi một hôm tôi say đến mức anh trai phải ra quán rượu để dìu tôi về. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của anh ấy. Tôi cảm giác bản thân thật thất bại. Đêm đó, trong mơ tôi nghe thấy một âm thanh già nua: " Khi cháu quyết định thay đổi đờ mình thì hãy đọc nó ba lần. Nhớ lấy, nhớ lấy.". Tôi giật mình tỉnh dậy và bắt đầu lục lọc kệ sách để tìm "nó". Một lát sau, tôi cầm một quyển sách bám bụi vì quá lâu trên tay. Lau đi lớp bụi, tôi bắt đầu đọc sách.
Luân Hồi Vấn Đạo Kinh
Lấy thân nhập luân hồi.
Vạn thế vấn thương thiên.
Đạo là gì? Hồng Quân nói: "Thương hải tang điền. Vạn vật đều sẽ thay đổi. Đạo thủy chung vẫn là đạo.". Thái thượng nói: " Đạo khả đạo, phi thường đạo". Tiếp Dẫn nói: " Nhất diệp nhất Như Lai". Chuẩn Đề lại nói: " Nhất hoa nhất thế giới"... Ngay cả các bậc đại năng thời viễn cổ cũng không có câu trả lời chính xác. Có người nói rằng đạo chính là tri thức. Tri thức vô hạn, đại đạo vô biên. Cũng có người nói Đạo chính là thế giới. Đạo là vũ trụ. Là vạn vật mà chúng ta nhìn thấy. Riêng ta thì nói đạo là tất cả nhưng đạo cũng là chính chúng ta. Nếu nói đạo là vạn vật vậy thì chính chúng ta cũng là một phần của đại đạo. Thay vì tìm hiểu những thứ bên ngoài. Ta lại tìm hiểu bản tâm của ta. Tất cả những gì thuộc về ta. Trên cơ sở đó, ta giành cả đời mình để nghiên cứu, sáng tạo và hoàn thiện công pháp này. Luân Hồi Vấn Đạo Kinh, công pháp này không cần tư chất, không cần thiên phú, chỉ cần ngộ tính. Và khác với mọi công pháp trên thế gian là công pháp này không có giai bậc cũng không có thần thông gì cả mà chỉ là mang theo kiến thức và một phần năng lực của kiếp trước mà trọng sinh vào kiếp sau mà thôi....
Sau khi vừa đọc hết quyển sách. Một cơn đau đớn lan tràn khắp thân thể tôi làm tôi mất hẳn tri giác. Hai mắt tối sầm lại. Âm thanh già nua của lão nhân lại vang lên: " Chỉ đọc một lần mà đã thành công. Không hổ là người được kẻ đó chọn. Đi đi, chàng trai trẻ. Hãy đi con đường mà xưa nay chưa ai dám đi. Hãy lấy thân mà nhập luân hồi vạn thế. 3000 đại thiên thế giới đang chờ cháu tung hoành. Hy vọng cháu sẽ tìm được câu trả lời mà chúng ta chưa ai tìm được. Đi đi".
Khi tôi tỉnh lại, tôi cảm giác một bàn tay to lớn mà mềm mại bế tôi lên. Tôi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt gầy gò mang theo vẻ mệt mỏi của một người phụ nữ xinh đẹp đang từ ái nhìn mình. Và điều làm tôi bất ngờ là hai tai bà dài và nhọn. Tinh linh. Đúng vậy, là tinh linh trong truyện thần thoại Châu Âu mà tôi từng xem. Bà nhìn tôi mà nói bằng ngôn ngữ gì đó mà tôi nghe không hiểu rồi đưa đầu vú của bà áp vào miệng tôi. Tôi hơi ngẩn ra một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm lấy mà mút.
|