
01-05-2015, 01:06 AM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2015
Bài gởi: 29
Thời gian online: 290293
Thanks: 84
Thanked 27 Times in 18 Posts
|
|
Chương hai: Đại Lục Noisch
Chương một do là chương mở đầu nên viết ngắn tí. Mình sẽ cố gắng viết nên rảnh lúc nào up lúc đó. Anh em thông cảm
Thời gian dần trôi. Đứa trẻ năm nào đã thành một cậu bé năm tuổi. Năm năm qua tôi đã học thành thạo ngôn ngữ của thế giới này. Nơi đây là đại lục Noisch, thế giới của kiếm và phép thuật. Khác với Trái Đất. Con người không phải là chủ nhân duy nhất của đại lục mà bên cạnh đó còn có Tinh Linh, Ám Tinh Linh, Rồng, Taurens ( Ngưu đầu nhân), Mã nhân ( Centaur), Orc (quái nhân), và nhiều chủng tộc khác. Cũng vì lẽ đó mà đại lục chưa bao giờ thật sự có hòa bình. Đại lục này cũng đầy rẫy những điều huyền bí chưa được khám phá như động linh hồn Sandbell hay cây sinh mệnh Tree of Life...
Tên tôi là Karn, cũng là Phạm Văn Long. Là con trai của đại tướng quân Linux của đế chế Grandstone. Mẹ tôi là công chúa tinh linh tộc Amelia. Vì cha tôi luôn bận rộn trong quân doanh nên rất ít khi về nhà. Mọi thứ tôi học được đều từ mẹ và Ông nội Marcus. Ông tôi cũng là một trong mười nguyên lão của đế chế. Địa vị cực cao. Buổi tối khi đang dùng cơm, tôi hỏi mẹ: " Mẹ ơi, mẹ dạy con phép thuật được không ạ?"
"Con còn nhỏ, vả lại học phép thuật cũng rất nguy hiểm. Chờ con lớn tí nữa mẹ sẽ dạy cho. Được không?"
" Nhưng con nghe cha nói cha đã từng nghe bà ngoại nói việc mẹ học phép thuật từ năm bốn tuổi rồi mà. Vả lại con năm nay đã năm tuổi, là con trai của mẹ, không lý nào con lại không học được." Nghe vậy ông nội đang ăn cơm cũng nói: " Đúng vậy, Amelia. Con cho Karn học phép thuật rồi ở một bên bảo hộ cho nó thì chắc không có vấn đề gì đâu."
" Ai, Được rồi" Bà thở dài một tiếng rồi gật đầu chấp thuận.
Sau khi ăn cơm xong mẹ tôi vào phòng tôi rồi ném cho tôi một quyển sách. Bà nói: " Con hãy học thuộc hết cổ ngữ trong sách này rồi mẹ sẽ bắt đầu dạy con pháp thuật."
" Mẹ ơi, quyển sách này dày thế này. Mẹ có ghi chú cho con không ạ?"
" Có, khi nào thuộc hết thì báo mẹ." Nói rồi bà xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn quyên sách dày cui trong tay mà tôi chỉ biết cườ khổ liên tục. Sang hôm sau, tôi lập tức đi tìm mẹ. Amelia thấy tôi chạy về hướng mình thì bà nhíu mày hỏi: " Gì vậy Karn?"
" Mẹ, mẹ. Con thuộc hết cổ ngữ rồi."
" Cái gì?" Amelia mở to hai mắt nói lớn.
" Con nói con thuộc hết rồi."
" Enshu Falana nghĩa là gì?" Mẹ tôi hỏi.
" Chúc bình an"
Mẹ tôi ngây người nhìn tôi thật lâu. Bà lẩm bẩm: " Ngay cả mình cũng mất một tháng..."
Tôi thấy bà ngơ ngẩn thì gọi: " Mẹ?"
" Karn từ hôm nay mẹ sẽ dạy con phép thuật.".
Trên một ngọn đồi, hai người một lớn một nhỏ đối diện nhau. Amelia nhìn tôi nói: " Karn, trước khi học phép thuật, con phải biết phép thuật là gì và vì sao cổ ngữ lại liên quan đến phép thuật."
Tôi nghiêm túc nói: " Vâng, con nghe đây."
" Phép thuật chính là các nguyên tố tồn tại trong trời đất dưới sự điều khiển của cổ ngữ và tinh thần lực mà tụ tập lại hình thành các hình thái. Công kích, trị liệu, hỗ trợ đều liên quan mật thiết đến hai yếu tố tinh thần lực và cổ ngữ. Cỗ ngữ là loại ngôn ngữ của phép thuật, dùng để gợi lên tên thật của các nguyên tố và bắt chúng nghe lệnh chúng ta. Còn tinh thần lực để chỉ huy chúng. Lại nói về tên thật bằng cổ ngữ, trên lý thuyết vạn vật trên đời đều có tên thật kể cả chúng ta. Muốn sử dụng được phép thuật thì trước hết con phải tìm ra được tên thật của mình trước. Vì tên thật của con sẽ liên quan trực tiếp với nguyên tố bổn mạng mà con nắm giữ." Nói đến đây bà dừng lại một chút. Bà nhìn tôi nói: " Để tìm ra tên thật của mình, con cần phải suy ngẫm về cuộc đời mình. Đúc kết bản thân rồi gọi lên bản ngã của mình bằng cổ ngữ trong đầu"
Tôi nghe theo lời mẹ rồi nhắm mắt lại, loại bỏ tạp niệm suy ngẫm về những gì đã trải qua. Cái cuộc đời bình thường của mình, lần gặp gỡ định mệnh đó, lúc tôi đọc kinh thư. Cái cảm giác đau thương và hào hùng thấm đẫm trong từng câu chữ của kinh thư... "Hezul" Một chữ cổ vang lên trong đầu tôi. Nó có nghĩ là sự kiên định, không bao giờ hối hận. Tách tách... Tiếng động lạ khiến tôi mở mắt. Từng tia sét màu vàng kim nổ tí tách trong lòng bàn tay tôi.
" Lôi điện. Thật không ngờ..." Mẹ tôi mở to mắt nhìn những tia sét trong tay tôi mà lẩm bẩm.
Tôi nói: " Mẹ ơi, vậy nguyên tố bản mạng của con là lôi điện đúng không ạ?"
"Ừ. Con mẹ giỏi lắm" Amelia cười rạng rỡ. Nàng không ngờ con trai mình lại là Lôi hệ pháp sư. Lôi điện là nguyên tố kỳ bí và mạnh mẽ nhất trong các hệ. Ngay cả trong tộc tinh linh hơn 500 năm nay cũng chưa từng xuất hiện lôi hệ pháp sư. Nàng nói: " Con trai. Mẹ sẽ dạy con cách minh tưởng để đề cao tinh thần lực. Tháng sau mẹ sẽ đưa con về quê ngoại để học tập phép thuật nhé."
Tôi nghe mẹ nói thế thì đôi mắt sáng hêt cỡ: " Quê ngoại? Tinh Linh sâm lâm?"
Amelia gật đầu: " Đúng vậy."
|