
01-05-2015, 09:30 AM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2015
Bài gởi: 29
Thời gian online: 290293
Thanks: 84
Thanked 27 Times in 18 Posts
|
|
Chương 3: Tinh Linh Sâm Lâm
Nói chung là trình viết của mình còn kém. Đang cố gắng đề thăng tay nghề vì sự nghiệp viết truyện giải trí. Mong anh em ủng hộ. Và lưu ý truyện này là Nonstop nhá. Còn cảm hứng thì còn viết. End ở thế giới này thì nhân vật chính lại nhảy sang thế giới khác và cũng liên tục mạnh lên. Còn về lịch trình du lịch của main thì... Còn tùy vào cảm hứng.
Hôm đó sau khi hai mẹ con về nhà. Ông tôi nghe mẹ Amelia nói tôi là thiên tài lôi hệ pháp sư thì cười đến run râu. Ông hoàn toàn ủng hộ việc tôi đi Tinh Linh Sâm Lâm thì hoàn toàn đồng ý. Còn cha tôi mặc dù có chút khó chịu nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mười ngày sau. Dưới sự hộ tống của ba trăm chiến binh tinh nhuệ, tôi và mẹ Amelia khởi hành đi Tinh Linh Sâm Lâm. Đây là lần đầu tiên tôi xuất ngoại. Dù đã sống hai kiếp nhưng tôi vẫn cảm thấy hưng phấn và hồi hộp. Để đến được Tinh Linh Sâm Lâm, chúng tôi phải băng qua ba lãnh địa vày bảy thị trấn với lộ trình khoảng hai tháng. Hai tháng đi đường mặc dù mệt mỏi nhưng chúng tôi vẫn thuận lợi vượt qua.
Màu xanh biếc của lá cây trải dài vô tận. Từng cây cổ thụ to lớn mọc gần nhau tạo nên một khung cảnh hùng tráng mà sâm nghiêm. Tinh Linh Sâm Lâm, quê hương của các Tinh Linh. Mặc dù Đại lục luôn đối mặt với chiến tranh nhưng Tinh Linh Sâm Lâm chưa bao giờ bị xâm phạm. Đơn giản là vì sự cường đại của Tinh Linh nhân và Nguyên Tố Tinh Linh. Mẹ tôi Amelia chính là Tinh Linh nhân. Họ có hình dáng giống với loài người, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp và có đôi tai dài nhọn. Còn Nguyên Tố Tinh Linh (Fairy) thì có kích thước nhỏ. Cỡ ba mươi cm, bề ngoài vô cùng xinh đẹp và có bốn đôi cánh trong suốt sau lưng. Nghe đồn thì Nguyên Tố Tinh Linh tuy có kích thước nhỏ bé nhưng lại là những ma pháp sư hùng mạnh nhất sánh ngang với loài Rồng. Còn Tinh Linh nhân thì am hiểu tự nhiên ma pháp và ma pháp tiễn thủ. Họ là những xạ thủ xuất sắc và cũng là những kiếm sĩ tài ba.
Mẹ tôi quay sang nhìn tôi nói: " Karn, đấy là Tinh Linh Sâm Lâm. Quê của mẹ."
" Mẹ ơi, mẹ sẽ ở lại với con đúng không ạ?" Tôi tò mò hỏi. Tôi vẫn thích có bà bên cạnh hơn là một mình nơi đất khách. Amelia nghe vậy, đôi mắt bà đỏ lên. Dù không muốn xa con nhưng bà vẫn nói:
" Karn à, Bà ngoại sẽ thay mẹ chăm sóc cho con. Con hãy ngoan ngoãn ở lại đây học tập ma pháp cho tốt nhé. Khi nào học xong thì trở về. Cứ nửa năm thương đội của mẹ sẽ đến Tinh Linh Sâm Lâm một lần. Lúc đó mẹ con ta sẽ trao đổi thư từ với nhau. Cố lên con nhé"
Vì không muốn mẹ buồn nên tôi vẫn nói: " Vâng, con biết rồi ạ"
Đã tới Tinh Linh Sâm Lâm, mẹ tôi ra lệnh cho các chiến binh hạ trai ngoài bìa rừng vì Tinh Linh không thích ngoại nhân. Hai mẹ con xuống ngựa và đi bộ tiến về phía trước. Bất chợt một loạt tên từng trong rừng bay ra rồi găm xuống mặt đất cách trước mặt chúng tôi khoảng hai mét. Tôi thấy vậy la toáng lên thì mẹ tôi ôm tôi lại dỗ dành nói: " Không sao đâu con trai." Rất nhanh tôi lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn về phía bìa rừng thì thấy một đoàn người vũ trang chỉnh tề đi ra. Một người đi đầu bước ra thấy mẹ tôi thì hét lên:
" Á, công chúa" Cô ta rất xinh đẹp, không phải nói là vô cùng xinh đẹp. Ngũ quan tinh xảo gọn gàng trên khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt xếch lên như loài thú họ nhà mèo. Đôi tai dài nhọn được che đi bởi mái tóc màu bạch kim dài phủ mông. Nàng mặc một bộ đồ chiến đấu của Tinh Linh bó sát người làm lộ ra những đường cong ma quỷ. Những người phía sau nàng cũng ăn mặc tương tự, nam thì tuấn mĩ, nữ thì sinh đẹp. Họ tò mò nhìn đội trưởng của mình. Mẹ tôi cất tiếng nói: " Lâu quá không gặp. Vanir"
Cô gái có mái tóc bạch kim tên Vanir chạy lại ôm lấy Amelia mà khóc rống lên:
" Ô ô, cô ơi, ô ô."
Mẹ tôi nhìn nàng từ ái nói: " Nào cháu gái, nín đi. Lần này ta về là thăm cháu đấy." Nói rồi bà chìa tay về phía tôi rồi nói với Vanir: " Đây là con trai cô. Nó tên là Karn. Cô đưa nó đến đây để học tập ma pháp vài năm. Hy vọng trong thời gian này cháu giúp đỡ nó nhé."
Tôi lễ phép bước lên chào hỏi: " Chào chị, em tên là Karn. Lần đầu gặp mặt, Hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của chị trong thời gian tới."
Vanir nhìn tôi lạnh lùng nói: " Coi như cũng tạm được."
Amelia nghe ra mùi thuốc súng trong lời nói của Vanir thì chỉ biết cười khổ. Nàng biết vì chuyện của mình mà Vanir không có thiện cảm với con người và bán tinh linh như Karn.
Riêng tôi thì không quan tâm mấy về thái độ của cô ta. Nói chung là kiếp trước đọc nhiều truyện có miêu tả về Tinh Linh rồi và đa phần Tinh Linh không thích con người. Còn bán tinh linh như tôi thì càng bị miệt thị nhiều hơn. Nhưng đó là trong truyện a, phàm là sinh vật có suy nghĩ thì sẽ có tình cảm. Tinh Linh cũng thế, tôi là cháu ngoại của Tinh Linh nữ vương, trừ khi bà ngoại cũng lạnh nhạt với tôi nếu không cuộc sống trong những năm tới chắc cũng không quá tệ.
Chúng tôi đi theo Vanir vào trong rừng. Tôi khá ngạc nhiên là vừa vào được không xa thì thấy những con đường nằm giữa những cây cổ thụ được lát bằng đá. Tôi hỏi mẹ : " Mẹ ơi, tại sao lại lót đá trong rừng ạ?"
" Không giống con người, tọa kỵ của Tinh Linh nhân chúng ta là griffin (Đầu đại bàng, thân sư tử). Móng vuốt của Griffin rất sắc bén. Chỉ có lót đá hoa cương mới chịu nổi sức mạnh của Griffin khi chúng bay lên hay hạ xuống hay di chuyển bằng tốc độ cao."
Tôi nghe vậy hai mắt sáng rỡ: " Vậy có phải con cũng được cưỡi Griffin không?"
Mẹ tôi chỉ cười mà không nói. Vanir hằn học nói: " Hừ, ngươi nghĩ muốn cưỡi là cưỡi được hả?"
Cái giọng nói sặc mùi thuốc súng của nàng làm tôi có chút khó chịu rồi. Tôi nhìn nàng mà nói:
" Này bà chị, tôi muốn cưỡi Griffin thôi chứ đâu có cưỡi chị đâu. Sao phải xoắn?"
|