" Ngươi, ngươi vừa nói cái gì hả? Tên quỷ nhỏ chết tiệt này." Khuôn mặt xinh đẹp của Vanir đỏ bừng. Nàng vừa thẹn vừa giận quát lớn.
" Nói gì? Tôi nói cho chị biết. Sau này đừng tìm tôi mà kiếm chuyện. Tôi không sợ chị đâu nhá."
" Ngươi... ngươi." Vanir chỉ tay vào mặt tôi mà nghiến răng nghiến lợi. Còn mẹ tôi nãy giờ đứng bên cạnh cười trộm, thấy Vanir sắp nổi điên thì đứng ra khuyên giải: "Vanir này, Karn mới 5 tuổi. Cháu phải bao dung nó mới đúng chứ. Trẻ con có biết gì đâu."
Nghe mẹ tôi nói vậy, Vanir lập tức ỉu xìu xuống nhưng đôi mắt đẹp vẫn liếc xéo tôi một cái. Tôi thấy vậy lè lưỡi làm mặt quỷ. Đang định trêu nàng tiếp thì cái tai hơi nhọn của tôi bị Amelia véo đau đến nỗi chảy nước mắt. Bà nhìn tôi mắng: " Được rồi, không được trêu chọc chị Vanir."
" Vâng."
Ba người chúng tôi tiếp tục tiến về kinh thành của Tinh Linh tộc. Thành E'Laria. Suốt bảy ngày đi dường tôi mới kiến thức được diện tích to lớn của Tinh Linh sâm lâm. Theo bản đồ mà tôi lấy ở chỗ Vanir thì lộ trình bảy ngày qua chỉ mới là lộ trình từ bìa rừng đến thành E'Laria mà thôi. Đế quốc Grandstone tọa lạc phía đông Tinh Linh Sâm Lâm. Phía Tây giáp đại hải. Phía Bắc Tinh Linh Sâm Lâm là dãy núi Hermen trắc trở. Còn Phía Nam là khu rừng bị nguyền rủa Thiên Phạt Sâm Lâm. Theo như sử sách ghi lại thì Thiên Phạt Sâm Lâm là nơi cư trú của Ám Tinh Linh tộc, tử địch của Tinh Linh.
Lúc này, ba người chúng tôi đứng trước một tòa thành vô cùng hùng vĩ. E'Laria, trái tim của Tinh Linh tộc. Mặc dù đứng ngoài thành nhưng tôi vẫn thấy được một cây cổ thụ chọc trời mọc lên từ giữa kinh thành E'Laria. Mẹ tôi nói với tôi: " Đó là cây thần Sinh Mệnh. Hãy cúi đầu trước người mà dâng lên lòng thành kính của mình, con trai.". Tôi nghe mẹ nói vậy thì hướng về cây thần mà cung kính hành lễ.
Khi chúng tôi bước đến cổng thành thì bị vệ binh chặn lại. Một người trong đó nhìn tôi rồi nói với Vanir:
" Đội trưởng Vanir, đây là?"
" Công chúa Amelia và con trai người Karn." Vanir hờ hững đáp. Người vệ binh nghe vậy mới chú ý đến Amelia, hắn nhìn nàng một chốc thì kinh hô: "Á, người là nhị công chúa". Hắn quay sang một vệ binh bên cạnh nói: " Nhanh, hồi báo nữ vương là Nhị công chúa đã về." Rồi hắn hành lễ với Amelia:
" Xin công chúa thứ tội cho thuộc hạ vì đã không nhận ra người sớm hơn"
Amelia phất tay nói: " Miễn lễ. Việc này cho qua đi"
" Tạ ơn công chúa. Xin công chúa cùng tiểu điện hạ đợi trong giây lát. Thuộc hạ chuẩn bị xe để người hồi cung." Hắn đứng dậy cung kính nói rồi xoay người rời đi.
Một lát sau. Một chiếc xe lớn bằng gỗ được tạo hình như chiếc lá và được kéo bởi một con Griffin to lớn xuất hiện. Đây là lần đầu tôi được chiêm ngưỡng một con Griffin. Giống như các thần thoại châu Âu ở kiếp trước từng miêu tả, Cái đầu chim ưng nhìn qua vô cùng hung ác được bao phủ bởi lớp lông vũ trắng như tuyết. Thân sư tử to lớn nổi lên những thớ cơ bắp cuồn cuộn. Bốn chân to như cái khiên lộ ra móng vuốt sắc bén phát ra ánh xanh nhàn nhạt làm lạnh lòng người. Nghe nói Tinh Linh tộc có thể thu phục Griffin làm tọa kỵ là vì họ có tự nhiên ma pháp. Các Druid của họ có thể dùng ma pháp để giao tiếp với muôn thú, thậm chí còn có Druid pháp lực cao thâm có thể hóa thành thú hình để gia tăng khả năng đánh cận chiến nữa.
Sau khi ba người chúng tôi an vị trên xe, Griffin cũng bắt đầu di chuyển với tốc độ vừa phải. Khung cảnh nơi đây hoàn toàn khác với Kinh thành Elstone của đế quốc. Nhà cửa của Tinh Linh đều được mọc ra từ thân cây. Mẹ tôi nói: " Chúng ta không xây nhà như loài người. Trừ các kiến trúc như thành trì và cung điện, hầu hết nhà cửa của chúng ta được xây dựng bằng tự nhiên ma pháp."
" Mẹ ơi, làm sao để xây nhà bằng tự nhiên ma pháp ạ?"
" Chúng ta dùng tinh thần lực để điều khiển các sinh mệnh nguyên tố rồi hát lên bằng cổ ngữ. Bằng cách đó chúng ta có thể giúp cây cối phát triển nhanh hơn. Sau đó lại dùng tinh thần lực để cưỡng ép tạo hình cây cối thành các công trình nhỏ như nhà ở, hàng quán,..."
" Con có thể học tự nhiên ma pháp được không?"
" Cái này..." Mẹ tôi nghe vậy thì khựng lại một lúc rồi nói: " Karn, cái này mẹ cũng không chắc lắm. Có lẽ bà ngoại con sẽ biết."
" Vâng. Con biết rồi."
Nhìn những căn nhà được mọc ra từ thân cây, những Tinh Linh nhỏ tuổi nô đùa tôi mới cảm giác được sự an bình của Tinh Linh Sâm Lâm. Có lẽ sau này sẽ rời đi nhưng cứ coi đây là một kỷ niệm đẹp đi.
Chiếc xe dừng lại trước một cung điện nguy nga. Khi ba người chúng tôi xuống xe thì lúc này, một đoàn người sáu nam và bảy nữ từ cung điện bước ra. Dẫn đầu là một nữ Tinh Linh mặc bộ áo dài vảy bạc vô cùng xinh đẹp. Mái tóc màu vàng óng ả phủ xuống tấm lưng. Đầu nàng đội một chiếc vương miện đính mười hai viên đá quý. Theo sau nàng là sáu nam và sáu nữ. Ai nấy đều vô cùng tuấn mĩ, mỗi người mỗi vẻ. Thấy người dẫn đầu, đôi mắt Amelia có chút ươn ướt. Nàng kéo tay tôi bước đến rồi cuối người hành lễ:
" Mẹ, con gái bất hiếu xin vấn an người." Tinh Linh nữ vương bước đến đỡ Amelia lên rồi từ ái nhìn nàng nói:
" Về là tốt rồi.". Tôi thấy vậy cũng bước lên cung kính hành lễ: " Cháu là Karn. Xin vấn an bà ngoại.".
Tinh Linh nữ vương nhìn Amelia nói: " Đây là con trai con hả?"
" Vâng, thưa mẹ"
" Ưhm, ngoan lắm." Bà quay sang nhìn tôi cười nói:
" Karn bé nhỏ, nói cho bà biết, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
" Dạ năm tuổi ạ"
" Vậy mẹ con có dạy con phép thuật chưa?"
" Dạ rồi" Tôi gọi tên thật của mình trong đầu rồi tạch tạch. Từng tia sét màu vàng kim lóe lên trong tay tôi. Thấy một cảnh này thì trừ mẹ tôi ra, tất cả mọi người đều kinh hô: " Lôi điện hệ."
Tinh Linh nữ vương thì nở nụ cười rạng rỡ. Nàng nói: " Được, được. Vậy mà lại là lôi điện. Giỏi lắm cháu trai." Dứt lời bà lại quay sang Mẹ tôi nói:
" Amelia, con mang Karn đến cung của mình nghỉ ngơi đi rồi đến chính điện gặp mẹ. Chúng ta có việc cần bàn."