Viễn Hoàng tay khẽ nâng tách trà lên môi nhấp nhẹ . Hắn nhìn vào một nam một nữ trước mắt, nhìn thấy thái độ ung dung, không kiêu ngạo cũng không có tí gì là nể phục cái danh tiếng Viễn công tử của hắn.
Người nam cũng được tính là có vẻ ngoài tuấn tú, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười thân thiện, người nữ có ngũ quan rất hài hòa, không có tí gì là dư thừa cả, khuôn mặt thon thon lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác quá xa vời, không dám nhìn trực tiếp vào mắt nàng. Hai người đều mặc một bộ đạo bào màu vàng giống như các đạo sĩ mà Viễn Hoàng từng thấy trong đám kì nhân dị sĩ trong thành.
Có điều lũ đạo sĩ đó không ngoài lục tuần thì trẻ lắm cũng đã là ngũ tuần rồi, trong khi hai người trước mắt chỉ có vẻ 18, 19 tuổi niên kỉ nhỏ như vậy trong đám " đạo sĩ " hắn quả thật mới thấy lần đầu.
" Các người cần viên đá này sao ? " Viễn Hoàng vừa nói, tay vừa cầm cục đá hình lục giác màu vàng đùa nghịch. Phải nói viên đá này cũng có chỗ bất phàm, bề ngoài nhìn thô cứng, nặng nề nhưng khi cầm vào tay lại có cảm giác nhẹ nhàng vô cùng. Tuy nhẹ nhưng viên đá này lại vô cùng cứng rắn. Các thủ đoạn dùng búa đập mạnh hay đốt bằng lửa nóng đều không khiến nó lưu lại bất kì vết xước nào.
" Tất nhiên là ta rất cần rồi, nhưng ta còn cần biết Viễn công tử lấy viên đá này ở đâu ? " Người nam nở nụ cười thân thiện, làm cho người ngoài nhìn vào tưởng là hắn và Viễn Hoàng đã quen biết từ lâu lắm rồi.
Viễn Hoàng cũng nở nụ cười thân thiện không kém gì tên kia, không mấy vội vã Viễn Hoàng hỏi : " Ngươi tên gì nhỉ ? Tới giờ ta vẫn còn thắc mắc sao người lại qua mặt được đám thị vệ ở ngoài, người tu tiên lợi hại đến thế sao ? "
" Ngại quá, tại hạ đường đột quá nên chưa giới thiệu. Tại hạ tên Ngô Việt còn đây là tiểu sư muội của tại hạ, nàng tên Lưu Vân " Ngô Việt cũng không tỏ vẻ quá xa cách, tự tay rót cho mình một chén trà, đưa lên mũi ngửi ngửi mấy cái rồi cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ mình thế nào trực tiếp nốc một ngụm sạch trơn, xong gã lại nói tiếp : " Trong giới tu luyện nói thật với ta bất quá cũng chỉ được coi là một tiểu nhân vật, nhưng ta cam đoan với huynh cho dù bây giờ ta có bị trọng thương đi chăng nửa thì vẫn có thể một tay bóp chết " cao thủ võ lâm " trong lời huynh nói rồi "
" Thật sự lợi hại vậy sao ? " Viễn Hoàng biểu lộ một tia bất ngờ trong ánh mắt rồi rất nhanh được hắn thu lại, hắn đùa : " Vậy chẳng phải ta đang gặp nguy hiểm sao ? "
" Nào có, nào có... huynh là người mang đến lợi ích cho chúng ta, nếu chúng ta vì ích kỷ cá nhân mà ra tay hãm hại huynh thì tự hỏi với cái tâm cảnh như vậy làm sao mà tu thành đại đạo được. Đối với người tu luyện , nhất là người tu luyện tu luyện chính đạo chúng ta nếu vì những chuyện nhỏ nhặt tăng lên tu vi nhất thời mà bỏ qua đạo tâm thì thành công trong tương lai thật sự có hạn. " Ngô Việt lắc đầu liên tục vừa nói tay vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, Lưu Vân ở bên cũng nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng lên tiếng :
" Viễn công tử, ta biết ở thế tục này công tử căn bản đã không còn thiếu gì nữa rồi, nhân sinh của công tử mà nói cũng được tính là " hoàn mỹ ", thế nên chúng ta cũng không biết nên dùng thứ gì để giao dịch với công tử, nhưng chỉ cần công tử muốn gì, đều có thể nói ra nếu giúp được chúng ta đều sẽ giúp, cho dù công tử có muốn là hoàng đế đi chăng nữa " Lưu Vân lời vừa thoát khỏi miệng ngọc liền làm Viễn Hoàng chấn kinh.
Không phải vì lợi ích quá lớn mà là do giọng nói của nàng quá mức ngọt ngào rồi. Ngọt ngào nhưng không có một tí gì gọi là khiêu gợi, ngược lại cho người ta cảm giác rất thanh tịnh, muốn hãm sâu vào đó. Nếu không phải Viễn Hoàng định lực vừa đủ mạnh thì chắc khi nãy đã làm ra chuyện gì đó thất thố rồi bị đối phương một tay bóp chết mất.
Nhìn ra hành động của Viễn Hoàng, Ngô Việt cười hắc hắc, : " Viễn công tử không nên bất ngờ vì Lưu muội muội vốn tu luyện chính là âm công, mà ta thấy định lực của công tử cũng kha khá cao đấy, lần đầu ta nghe thấy thì trực tiếp nhảy xổ lên tính ôm nàng vào lòng để bày tỏ " sự ái mộ " rồi bị cha nàng đạp một đạp văng xa vài trượng luôn " Nhắc tới kỉ niệm cũ Ngô Việt tỏ vẻ rất có thành tựu miệng cười càng lớn mà không để ý rằng Lưu Vân cô nương ở kế bên mặt đã đỏ tới mang tai mà cúi đầu xuống.
Nhìn hai người thân thiết như vậy, thái độ cũng không tệ, không có cái thái độ coi thường chúng sanh của kẻ mạnh khiến Viễn Hoàng rất có hảo cảm với họ hắn nói : " Viên đá này ta mua của một thương nhân kỳ lạ phía Bắc của đế quốc, giá cả cũng không tệ một viên 50 lương bạc "
" 50 lượng bạc ! Bà nội nó, thượng phẩm linh thạch nó bán 50 lượng, bà nội nó ta trả hắn 100 lượng, à không 1000 lượng một viên chỉ cần hắn cho ta hết là được,... " Ngô Việt trực tiếp làm mất đi hình tượng cao nhân tu tiên trong mắt Viễn Hoàng. Rất khoa trương hắn đứng bật dậy, một tay chỉ lên trời mắng to.Mắng đã miệng rồi Ngô Việt quay qua nhìn Viễn Hoàng với ánh mắt trìu mến có tỏ vẻ dễ thương : " Viễn đại ca, gã thương nhân gì gì ấy còn có linh thạch không ? "
" Không, ta thấy hiếu kì nên chỉ mua một viên mà thôi, với lại gã thấy thứ đá này bất phàm nên chỉ bán một ít giữ lại một ít còn lại thì đem dâng cho hoàng thượng rồi " Viễn Hoàng nhún vai bất đắc dĩ nói.
Ngô Việt nghe vậy khuôn mặt lập tức sáng lên cứ như là có ai bưng nguyên núi vàng đặt trước mặt gã vậy. " Hoàng thượng sao, nếu là hoàng thượng vậy thì dễ rồi, chỉ cần hứa giúp hắn kéo dài thọ mệnh thêm mấy năm chắc là được rồi " Ngô Việt vừa nghĩ vừa cười, hắn không biết là trong một khoảng khắc chớp mắt vừa rồi khuôn mặt sáng sủa của " đại tiên " rất chi là bỉ ổi.
Hắn mặt dày thì không nói tới nhưng Lưu Vân ở bên thì mặt không dày như hắn hay phải nói là khá mỏng. Nàng cúi đầu, một tay nắm lấy vạt áo của Ngô Việt kéo kéo xuống mong hắn thoát khỏi trạng thái " tự sướng " như vừa rồi.
" Kỳ thực nếu như huynh muốn viên đá này không phải là không thể " Viễn Hoàng cũng không nhịn được cười dài một hơi nói : " Ta vốn cũng không sử dụng được nó, vậy thì cho huynh là cho rồi với lại nếu chỉ như vậy mà kết thân được với một tiên gia như huynh thì ta lời chán rồi "
" Vậy thì tốt quá Viễn huynh đệ..." Ngô Việt nghe thấy thế, chân giống như có lò xo nhảy một cái vượt qua cả bàn trà nhìn Viễn Hoàng nói, nói tới mức kích động nướcc bọt văng đầy vào mặt Viễn Hoàng.
Đối với cái mồm phun nước của Ngô Việt hắn vờ như không thấy, hắn khẽ nghiêng mình ra sao tránh mưa rồi mới nói : " Tuy nhiên... Huynh phải kể hết tất cả mọi thứ về giới tu luyện, tất nhiên chỉ gói gọn trong những gì huynh biết thôi " Viễn Hoàng miệng cười mỉm nhìn về phía Ngô Việt và Lưu Vân bằng đôi mắt chờ mong và trong đôi mắt chờ mong đó, tất nhiên chứa cả tham vọng nữa.