Mấy ngày rồi tôi vẫn ở nơi đây, dù cho tiền tuyến mỗi ngày truyền về tin tức chiến sự hiện đang trong giai đoạn cực kỳ căng thẳng.
Giấu đi nội tâm của mình, tôi cố gắng biểu hiện đúng mực. Và từ ngày ấy tới nay, tôi vẫn ở gần đây, gần cái bệnh xá nhỏ này, lảng tránh mọi người.
Hôm nay là một ngày âm u, thỉnh thoảng trời mưa lất phất, hạt mưa theo gió nhẹ phiêu lãng. Tôi nhìn chúng mà thầm nghĩ: “Giá như tôi có thể tự do, tự tại như chúng”.
Nhưng rồi nghĩ tới chiến tranh vẫn còn, tôi thở dài. Mà nhắc lại hai chữ chiến tranh, trái tim tôi co rút, tôi hơi khó thở. Sợ cũng sợ, xấu hổ cũng có, hổ thẹn càng nhiều.
Tôi đứng dưới một táng cây lớn, tựa lưng vào thân cây, lẳng lặng nghe gió hát, nghe tiếng mưa xao động, trầm tư.
- Tránh ra! Nhường đường!
Nghe tiếng hét, tôi trở về thực tại, nhìn về phía tiếng hét. Ở phía trước đó, một người chiến sĩ đang cõng một người khác chạy nhanh về bệnh xá, lớn tiếng xin đường. Hai mắt người nằm trên lưng ấy đã liệm đi, máu tươi chảy dài, thân thể cứng đờ. Người đồng chí cõng anh ta chạy hồng hộc, có lẽ vì chặn đường dài nên đôi chân run rẩy, thế những anh ta vẫn cố gắng chống đỡ, khiến cho từng bước chân cứ loạng chà loạng choạng như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.
Khi 2 người ấy vượt qua khỏi chỗ tôi đang đứng, tôi mới kịp phản ứng lại, ngay lập tức tôi liền chạy theo sau.
- Y tá! Y tá! Nhanh cứu người!
Ở nơi chiến tranh liên miên, trình độ văn hóa của người dân còn chưa cao, thì có được bao nhiêu bác sĩ? Đa phần chỉ là những cô y tá biết cách sơ cứu, và xử lý một vài loại bệnh, cứu chữa những trường hợp “không mấy phức tạp” mà thôi.
Mà xem ra, người bị thương ở trên giường e rằng khó có thể cứu sống, dù đã được đồng đội băng bó, nhưng từ vết thương lớn và sâu ấy, máu vẫn đang thấm ra ngoài.
- Y tá! Y tá! Hộc… Hộc…
Người chiến sĩ uể oải ngã xuống nền đất, hai tay bấu víu thành giường, cố gắng ngồi dậy, phát ra tiếng kêu lớn, tiếng kêu chứa đựng sự bất lực, cùng kèm theo một niềm hi vọng mong manh. Chỉ có ở nơi đây, nơi con người có thể chết bất cứ lúc nào, nơi tính mạng của một người lính luôn là chỉ mành treo chuông, tình cảm giữa người với người mới sâu nặng, con người ta mới quý trọng tất cả những gì đang có như thế.
Rất nhanh, cô y tá ở bệnh xá này từ bên ngoài chạy tới.
- Sao thế này?
Cô y tá không hề phí thời gian, hai mắt không ngừng nhìn vết thương của người bị thương mà hỏi.
- Địch tập kích! Cậu ấy bị trúng lựu đạn.
Người chiến sĩ vẫn đang thở dốc lấy tốc độ nhanh nhất trả lời.
Cô y tá gỡ băng nhìn vào vết thương, nơi có vài mảnh kim loại ghim vào. Cô nhăn mặt, tách mở đôi mắt đang nhắm của người bị thương, rọi đèn vào. Nhanh chóng lấy kim loại ra, xát trùng, băng bó… đồng thời nói trực tiếp:
- Khả năng cứu sống của anh ta không lớn! Các anh nên chuẩn bị tinh thần!
Sau một hồi thở dốc, khi thể lực hồi phục một phần, người chiến sĩ dứt khoát:
- Nhờ cô chăm sóc cho cậu ấy! Tôi phải trở về!
Khuôn mặt dính đầy vết máu, cả bộ đồ màu lục cũng nhuộm đẫm màu máu đỏ sẫm càng tôn lên vẻ quyết liệt ấy. Tôi nhìn tình cảnh này mà có chút xúc động.
Vừa dứt lời, người chiến sĩ, người đồng chí vừa đến đã đứng dậy, rồi lại chạy nhanh đi.
Tôi chợt phản ứng lại, gọi với:
- Đồng chí, khoan đã!
Người chiến sĩ với khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc bén dừng chân, quay lại nhìn tôi không có chút thiện ý, hỏi:
- Này cậu, có chuyện gì?
Tôi ngơ ngơ ngác ngác, thần xui quỷ khiến bật thốt:
- Anh không sợ chết sao? Nếu anh còn chạy về nơi ấy, liệu anh còn có thể trở về?
Nét chán ghét thể hiện rõ trên khuôn mặt, người chiến sĩ nhìn tôi đầy khinh bỉ:
- Hừ!
Hừ lạnh một cái, rồi người lính ấy lại tiếp tục chạy đi.
Tôi đứng ở đó, đôi chân như nặng ngàn cân, không thể nhúc nhích, mà trong trái tim chỉ có nỗi niềm khó diễn tả thành lời.
…
“Tôi đã sai!
Tự lấy lý do bao biện cho hành vi trốn tránh của mình thật đáng thẹn. Tôi hổ thẹn với những người chiến sĩ trên tiền tuyến, cũng hổ thẹn với những người dân đang đặt niềm tin vào những người lính chúng tôi.
Tôi đã sai! Đã sai rồi!
Chết có thể rất đáng sợ, nhưng sống trong cắn rứt còn đáng sợ hơn!
Trốn tránh đó không phải là cách…
Sống ở trên cuộc đời này có những thứ cần né tránh, nhưng cũng có vài thứ nhất định phải đối diện!
Chiến tranh, nó mang đến đau đớn và bi ai, nhưng chúng ta không thể nào trốn tránh, chúng ta chỉ có thể đối diện.
Cho nên tôi cần phải đi đối diện nó, cần phải góp sức kết thúc nó, kết thúc đau khổ, kết thúc những bi kịch mà nó mang lại. Đó không chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ, đó còn là sứ mệnh của những con người sinh ra trong chiến tranh!”